Lão bà của Dương Kiên chính là nữ nhi của hắn.
Phụ thân của Lý Uyên cũng là nữ nhi của hắn.
Cộng thêm hoàng hậu thời Bắc Chu cũng là do Độc Cô Tín sinh ra.
Dương Đồng tràn đầy hi vọng nhìn về phía Độc Cô Vũ, hi vọng hắn có thể bày tỏ thái độ.
Độc Cô Vũ luận bối phận thì giống như là thúc gia của Dương Đồng, hắn liền cười ha hả:
- Ta cũng nghe qua danh tiếng của Lý huyện bá tước, có thể liên thủ cùng hắn chống lại phản tặc cũng là một chuyện thú vị.
- Ha ha Độc Cô tướng quân có thể nghĩ như vậy lo gì Đại Tùy chúng ta không thịnh.
- Chuyện thay thế Vương Thế Sung cần phải gia tăng tốc độ nếu như kéo dài lâu chỉ sợ có biến.
- Đúng thế, Độc Cô tướng quân đến Lạc Dương cũng đến nửa năm rồi đối với thời cuộc của sông Lạc cũng đã rõ ràng, nhưng chẳng biết khi nào có thể xuất mã?
Độc Cô Vũ nói:
- Nguyện nghe theo mệnh của vương thượng.
- Như vậy đi qua khất hàn sẽ thay thế.
- Đến lúc đó cô sẽ triệu hồi Vương Thế Sung về khi đó lý huyện bá cũng tới Lạc Dương báo cáo mọi chuyện kh đó Độc Cô tướng quân có thể chính thức thương nghị một phen đem binh quyền của Vương Thế Sung lột bỏ. Tuy nhiên hắn đoạt lại Dương thành huyện cũng coi như là lập được công huân, nên an trí thế nào cho phải?
Lô Sở tựa hồ lơ đãng mà nói:
- Gần đây Nam dương nạn trộm cướp nghiêm trọng, có xu thế khuếch trương tới Tương thành quận.
Tương thành thông thủ Đoạn Đại Thành mấy lần trình báo Đông Đô mong triều đình có thể phái người quen chinh chiến tới bình định. Vương Thế Sung lần này tuy đánh Lý nghịch không thành nhưng hắn tiêu diệt đúng là có công, trước đây hắn ở Nam dương chẳng phải đã đánh bại Lô Minh Nguyệt sao? Lần này cho hắn đảm nhiệm chức vụ giáo úy Nam Dương, bình định đám trộm cướp, tính toán ra, Nam Dương giáo úy là tam phẩm, so với chức vụ hiện tại thì cao hơn hẳn một phẩm.
Đúng thế phẩm trật của Nam dương giáo úy chính xác là cao hơn phẩm trật của Vương Thế Sung bây giờ.
Nhưng vấn đề là một khi Vương Thế Sung bị điều đến Nam Dương thì cũng như hắn tách khỏi quyền lực trung tâm, Nam Dương và Lạc Dương không giống nhau, Lạc Dương có Hàm Gia kho, Hưng kho, còn có Lạc Khẩu ko... Còn Nam Dương thì sao? Vật tư thiếu thốn, trộm cướp nghiêm trọng, cộng thêm trước kia Vương Thế Sung ở Nam dương bình định Lô Minh Nguyệt rất độc ác khiến cho nhiều tòa thành trở thành phế tích.
Người Nam Dương đối với Vương Thế Sung rất có oán niệm vô cùng sâu.
Lô Sở đối với Vương Thế Sung chán ghét, nguyên nhân rất đơn giản chính là huyết thống của Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung là người Bản Tính Chi, là hậu nhân của người Tây Vực. Đừng nhìn hắn hiện tại là đệ tử của Thái Nguyên Vương thị thực tế hắn không hề có chút huyết thống nào với Vương thị, Vương Thế Sung sau khi sinh thì mâu thân của hắn quy về Vương gia, tuy hắn họ Vương nhưng thật sự bên trong huyết thống là người Tây Vực.
Lô Sở chính là đệ tử của Phạm Dương Lô thị, là thế gia vọng tộc phía bắc, đứng hàng ngũ họ thất đại gia.
Hắn đối với huyết thống coi trọng hơn bất kỳ thế trụ đệ tử nào, cho nên so Lý Ngôn Khánh và Vương Thế Sung, hắn ủng hộ Lý Ngôn Khánh, Vương Thế Sung từ khi gia nhập Đông Đô cho tới nay, khéo léo dùng số tiền lớn để kết giao nhìn thì có vẻ cần cù kỳ thực là rườm rà, người này đại biểu cho mẫu người thô lỗ dối trá và tham lam.... Lô Sở gặp Vương Thế Sung một lần đã rất chán ghét.
Đem hắn ném tới Nam Dương?
Tùy ý cho hắn tự sinh tự diệt thôi.
Tâm tư này của hắn hợp với tâm ý của Độc Cô Vũ.
Vương Thế Sung đi càng xa càng tốt, như vậy công lao ở Dương thành cũng càng ít quan hệ với hắn. Mà Nguyên Văn Đô thì sao, hắn cũng biết tình huống ở nam dương, nhưng hắn cũng rất phiền Vương Thế Sung, bởi vì Vương Thế Sung thích khoe khoang, miệng thì nói mạnh nhưng sau một trận chiến ở Thạch Tử Hà đã tổn hao nhiều binh tướng khiến cho thể diện của Nguyên Văn Đô không còn.
Ba người ba tâm tư.
Dương Đồng thì hơi bất nhẫn, dù sao Vương Thế Sung vừa thắng một trận bãi miễn chức quan của hắn cũng quá cạn tàu ráo máng.
Tuy nhiên hắn không rõ tình huông ở Nam Dương mà Vương Thế Sung ở Nam Dương làm việc quả là không tệ.
Từ lưu thủ Lạc Dương tứ phẩm trở thành giáo úy Nam Dương tam phẩm, tăng thêm một phẩm hai cấp, cũng là đền bù tổn thất cho Vương Thế Sung.
- Mọi người đã không có ý kiến vậy cứ theo như lời nói của Lô tướng quân, Vương Thế Sung đảm nhiệm chức vụ giáo úy Nam Dương, bình định tình trạng trộm cướp.
Dương Đồng vỗ bàn một cái, tương lai của Vương Thế Sung xem như đã định rồi.
Lô Sở Nguyên Văn Đô Độc Cô Vũ ba người nhìn nhau, tất cả đều tâm lĩnh mà khẽ gật đầu.
Ảo diệu lúc này tất cả mọi người đều biết rõ, Lô Sở không còn người chướng mắt, Nguyên Văn Đô cũng đuổi đi một ôn thần, về phần Độc Cô Vũ đều có thể đem đại thắng ở Dương thành huyện quy về tay của mình, hắn tính toán rất khôn khéo, mình không có bất kỳ xung đột gì với Lý Ngôn Khánh, chuyện của Huỳnh Dương quận Độc Cô Vũ quả quyết không nhúng tay vào, để Lý Ngôn Khánh một tay làm.
Bảo vệ tốt Lạc Dương thì khiến cho bên mình an tĩnh.
Lý Ngôn Khánh thua thì không có quan hệ với Độc Cô Vũ, Lý Ngôn Khánh thắng thì hắn cũng có một chút ít chất béo, tại sao lại không làm?
Về phần Vương Thế Sung thì ai nhớ tới tên xui xẻo đó nữa.
Tâm sự này trôi qua tâm tình của hắn trở nên thoáng hơn rất nhiều.
Đúng lúc đám người Dương Đồng thoải mái chè chén thì bỗng nhiên đại điện bên ngoài xôn xao một hồi.
Một tên canh cửa xông vào trong đại điện, quỳ xuống mặt đất:
- Vương thượng xảy ra chuyện lớn, không hay rồi.
- Chuyện gì mà kinh hoàng vậy?
- Vương Thế Sung tạo phản rồi!
Vương Thế Sung tạo phản riồ sao?
Đám người Dương Đồng giật mình, thoáng chốc không đưa ra phản ứng, cũng may Lô Sở phản ứng nhanh chóng, đặt chén rượu trong tay xuống, tức giận nói:
- Sớm biết tên mọi rợ người hồ này không tốt đẹp gì mà... vương thượng mạt tướng thỉnh cầu điều binh, bình định Dương thành huyện.
- Lô tướng quân không phải Dương thành huyện mà là Lạc Dương.
Tên môn tốt kia lắp bắp nói:
- Vương Thế Sung hiện tại đã dẫn binh xông vào Lạc Dương, tiếp cận hoàng thành .
- A....
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, ngay cả Độc Cô Vũ cũng không giữ gìn tỉnh táo được.
- Vương Thế Sung đã đến Lạc Dương sao? Hắn tới Lạc Dương khi nào? Tại sao không có thông báo?
- Đoạn Đạt, là Đoạn Đạt lão tặc.
Nguyên Văn Đô đã kịp phản ứng mà chửi ầm lên:
- Đích thị là Đoạn Đạt lão tặc cấu kết với Vương Thế Sung, nếu không Đông Đô làm sao có thể biết hướng đi của Vương Thế Sung?
- Mấy vị khanh gia, tình huống hiện tại làm sao cho phải?
Dương Đồng tuy cố gắng trấn tĩnh nhưng thanh âm vẫn run rẩy.
- Vương thượng lập tức đóng chặt cửa cung chỉ cần giữ vững hoàng thành thì cho dù Vương Thế Sung có tiến tới sớm muộn gì cũng có viện quân tới cứu. Đúng rồi chúng ta mau nhen lửa, triệu tập tất cả đạo nhân mã cần vương, Lạc Dương nhiều thế trụ, làm sao có thể để cho Vương Thế Sung càn rỡ?
Lô Sở lớn tiếng la lên, khiến cho Nguyên Văn Đô gật đầu tán thành.
Độc Cô Vũ nói:
- Trong hoàng thành còn có cấm quân, Bùi đại tướng quân tuy không ở đây nhưng vương thượng có thể tự mìn chỉ huy, điều khiển đội ngũ.
Chúng ta xuất kích cản trở Vương Thế Sung, Vương Thế Sung thần không biết quỷ không hay tiến vào trong Lạc Dương, hắn mang theo nhân mã nhất định không quá nhiều, chúng ta mệnh cho Phí Diệu tử thủ Thái Dương môn, Hoàng Phủ Vô Dật tử thủ Hữu Dịch môn chỉ cần có thể kiên trì tới hừng đông thì Vương Thế Sung nhất định biết khó mà lui.
- Đúng thế đóng chặt cửa cung, thủ vững hoàng thành.