Trong lòng Tần Quỳnh có phần chờ đợi, huynh đệ La Sĩ Tín hiện tại của hắn dưới trướng Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ đã làm biệt tương Ưng Dương phủ, nhớ ngày đó,chức vụ của La Sĩ Tín còn thấp hơn cả Tần Quỳnh nhưng bây giờ hắn đã là tứ phẩm, Tần Quỳnh không hi vọng làm kẻ địch của La Sĩ Tín, nếu như có thể làm đồng liêu thì đúng là chuyện tốt.
Nào ngờ Ngụy Chinh lại lạnh lùng nói:
- Lý Ngôn Khánh hắn chỉ là một tên trẻ con, ngay cả thời cuộc cũng không thấy rõ, trước mắt chỉ là một tên chó dữ của Tùy thất, sớm muộn cũng là chó chết vì chủ.
Xem ra Ngụy Chinh đối với Lý Ngôn Khánh đánh giá rất thấp.
Tần Quỳnh bị mê hoặc.
- Không phải Lý Ngôn Khánh thì là người phương nào?
- Tướng quân quên rằng Lý Mật muốn chúng ta tiến vào trong Quan Trung sao?
- À, ý của ngươi là Đường quốc công Lý Uyên?
Tần Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu:
- Không sai, Đường quốc công đúng là Tào Tháo, có thể cướp lấy Quan Trung, chiếm Trường An, luận về tài năng cũng đều không thua kém Lý Mật, đúng là lựa chọn tốt.
Tuy nhiên hiện tại chúng ta công không lập, cứ như vậy tìm nơi nương tựa chỉ sợ cũng khó có đất dừng chân.
- Chuyện này có đáng gì?
Ngụy Chinh nói:
- Ta đã suy nghĩ thỏa đáng, chỉ cần tướng quân đồng ý, chúng ta giả vờ tuân lời Lý Mật, mượn đường tới Lạc Dương, trốn vào trong núi, chiếm núi làm vua, nếu như Lý Mật được việc chúng ta đánh Quan Trung, nếu như Lý Uyên đững vững, xuất binh tới Lạc Dương thì chúng ta thừa cơ hưởng ứng, dựng thế bất bại, tiến có thể công lùi có thể thủ, không phải là một chuyện tốt sao?
Tần Quỳnh liên tục gật đầu.
Hắn liên tục tán thưởng, lại nghe được cửa phòng bị đẩy ra.
Một luồng gió lạnh thổi vào trong nhà, sau đó một thanh âm vang lên:
- Tần Thúc Bảo, Ngụy Huyền Thành, các ngươi mưu đồ bí mật phản chủ, phải chịu tội gì?
Hai người càng hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở ngoài cửa đứng một người vạm vỡ, trừng mắt nhìn hằm hằm.
- A, Trình tướng quân .
Tần Quỳnh cùng với Ngụy Chinh đều biến sắc.
Người tới đúng là Trình Giảo Kim.
Chỉ thấy hắn long hành hổ bước, tiến vào trong nhà.
Một tay túm lấy cổ áo của Ngụy Chinh mà nói:
- Ngươi nói xem, trong tứ đại đình trụ, ai có có thể sánh với ta?
- Lão Trình, mau buông Ngụy tiên sinh ra có gì từ từ nói.
Ngụy Chinh vốn lo lắng nhưng sau khi nghe Trình Giảo Kim nói thì không khỏi nở ra một nụ cười.
- Tri Tiết cùng với Hà Bắc tứ đình trụ khó có thể đánh đồng.
- Ngươi nói gì? Dám xem thường ta sao?
Ngụy Chinh cười ha hả:
- Với tài năng của tướng quân thì ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa chỉ có một người sánh được là Hổ Si.
Hổ Si, Hứa Chử?
Trình Giảo Kim nheo mắt lại nhìn Ngụy Chinh nửa ngày không nói.
Tần Quỳnh vô cùng lo lắng, vô thức cầm chặt bội kiếm ở bên sườn.
- Tên gia hỏa này có cái miệng thật tốt, hừ, ta được thư của Mật công, mệnh cho ta cùng với lão Tần cùng nhau tiến về Quan Trung, vấn đề này ta nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên, không biết Mật công chịu lời gièm pha của ai đưa ra chủ ý như vậy.
Ta đi suốt đêm, muốn thương nghị cùng với các ngươi chuyện này.
Không ngờ lại nghe ra các ngươi nói chuyện này, uổng cho ta ngày bình thường xưng huynh gọi đệ với các ngươi, có chuyện lại không gọi ta. Con mẹ nó, Mật công từ khi xưng vương mặc dù ở Ngõa Cương bên trong tụ hợp nhiều người nhưng nhân tâm lại phân tán. Nhớ ngày đó Địch Nhượng còn sống, các huynh đệ đoàn kết thế nào, hiện tại lại lục đục với nhau.
Tần Quỳnh và Ngụy Chinh sau khi nghe xong liền nhìn nhau cười cười.
Trình Giảo Kim buông Ngụy Chinh ra đặt mông ngồi xuống.
- Ngụy tiên sinh, đầu óc của tiên sinh đúng là linh hoạt, mưu ma chước quỷ cũng nhiều, được rồi tiên sinh cân nhắc một phen xem làm sao có được tiền đồ tốt.
- Nếu như Đường quốc công đáng giá để đi theo thì chúng ta cho dù thế nào cung phải tham dự, tuy nhiên tay không đi qua thì người ta chưa thể coi trọng.
Tần Quỳnh đại hỉ vội vàng nói:
- Ta sai người chuẩn bị rượu và thức ăn.
- Tiên sinh và lão Trình ở đây bàn bạc, xem chúng ta phải làm sao mới có được tiền đồ tốt.
Gió gào thét trong đêm tối, tuyết bay cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi hai bên bờ sông, đến ngày thứ ba Hà Nam tuyết rơi ngày càng nhiều.
Thế tuyết kinh người từ giữa trưa tới đêm khuya cũng không ngừng nghỉ.
Trận tuyết quy mô này cũng giống như năm đó Dương Huyền Cảm tập kích Đông Đô, cũng may Lý Ngôn Khánh đã sớm có đề phòng, bên cạnh của hắn có thần côn Lý Thuần Phong, tuy không xuất thần nhập hóa bằng Viên Thiên Cương có thể bói toán nhưng xem xét thời tiết mười phần có thể trúng bảy tám.
Cho nên sau khi thu hoạch mùa thu, Ngôn Khánh bắt đầu chuẩn bị.
Hắn mệnh cho tù binh tù phạm toàn bộ xuất động, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của binh sĩ tiến hành xây dựng hoặc gia cố phòng xá. Đồng thời Lý Ngôn Khánh cũng phái người báo cho Dương Khánh, nhắc hắn đề phòng tuyết tai, về phần Dương Khánh có nghe hay không Lý Ngôn Khánh cũng không có cách nào.
Từ Huỳnh Dương đến Củng huyện Lý Ngôn Khánh hạ lệnh trùng kiến bốn năm trăm nhà gỗ rắn chắc.
Mục đích của hắn là thu nạp lưu dân và chống lạnh, tận lực giảm bớt chết và tổn thương về rét, đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm còn lại phải nghe theo thiên mệnh.
Kho phủ Lạc Khẩu hiện tại đã là chỗ đóng quân của Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Lý Ngôn Khánh lúc này trang bị thêm 3000 đội ngũ, tăng cường thủ vệ Lạc Khẩu, 3000 người này có thể trong một canh giờ tiến tới Củng huyện, cùng với Củng huyện Hắc Thạch quan tạo thành một mạng lưới.
Ngôn Khánh tọa trấn kho lương Lạc Khẩu, tây tăng cường phòng giữ Củng huyện.
Kể từ đó phòng giữ Huỳnh Dương dần trở nên hoàn thiện.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, bên trong ôn hòa như xuân.
Bếp lò hừng hực toát ra hỏa diễm vàng nhạt, tràn đầy khí tức nhu hòa.
Lý Ngôn Khánh uống một ngụm nước trà, cầm công văn trong tay, nhìn quan tòa xung quanh.
Quan tòa này chia làm hai hàng.
Nam tử ngồi đầu chính là huyện lệnh Củng huyện Sài Hiếu Hòa.
Dưới sự sắp đặt thiết kế của hắn để cho Từ Cái ra mặt khiến cho Từ Thế Tích ra ngoài Huỳnh Dương quận chém giết, sau khi Từ Thế Tích chiếm lấy kho lương Lê Dương Sài Hiếu Hòa đã trở thành mưu sĩ dưới trướng của Lý Ngôn Khánh.
Đối ngoại hắn là huyện lệnh Củng huyện là đệ nhất chủ mưu của Lý Ngôn Khánh.
Nhưng ở bên trong hắn còn đảm nhiệm chức vụ phó sứ Kỳ Lân đài, phụ tá cho Vương Hoàng, ai cũng không rõ thân phận. Lý Ngôn Khánh chưa bao giờ trước mặt mọi người lộ ra trách nhiệm của Kỳ Lân đài, mấy tháng trước Vương Hoàng đề cử Sài Hiếu Hòa cho Lý Ngôn Khánh, nói hắn là người thích hợp cho nên Ngôn Khánh cũng khảo thí Sài Hiếu Hòa làm sao hóa giải kế nhị hổ tranh giành kia của Dương Khánh.