Hắn cúi đầu xuống trầm mặc một hồi rồi nói:
- Nương tử ta không muốn trở lại Củng huyện nữa.
- Chàng sợ nhìn thấy Thúy Vân muội tử sao?
- Đây chỉ là một nguyên nhân nhưng không phải là chủ yếu.
- Không dối gạt nương tử, Hắc Thạch phủ có Lý lang quân tọa trấn, Củng huyện nhất định sẽ bình yên, ta tới Hắc Thạch quan cũng là người dư thừa, cũng không phải là Lý lang quân khinh mạn ta nhưng thực sự ta ở đó vô sự, Hắc Thạch quan văn có Đỗ Như Hối, Tiết Thu mưu trí hơn người, võ có La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo võ nghệ cao cường, hơn nữa Lý lang quân là người quyết đoán ta ở Hắc Thạch quan không có tác dụng nhiều.
- Vậy chàng định thế nào?
Mạch Tử Trọng ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên đầu.
- Ta hai ngày nay cũng đã ngẫm vấn đề này... Nghĩ lại Mạch Tử Trọng ta cũng đường đường là nam nhi bảy thước, không thể dựa vào cơ nghiệp mà tổ phụ để lại, ta muốn công lao sự nghiệp của riêng mình... nương tử ta hi vọng có một ngày người ta nhắc tới Mạch Tử Trọng không phải nói hắn là cháu trai của Mạch Thiết Trượng mà phải nói Mạch Thiết Trượng là gia gia của Mạch Tử Trọng.
Ta nghe nói tình hình Lĩnh Nam gần đây không yên ổn, triều đình vô lực coi sóc.
Cho nên ta muốn thỉnh tấu lên triều đình tiến về Lĩnh Nam...
Vũ Văn Phượng ôn nhu nở ra một nụ cươi khẽ vuốt ve trán của Mạch Tử Trọng.
- Mạch tử, chàng đã suy nghĩ như vậy thì cứ tùy ý đi làm, mặc kệ thế nào thiếp cũng nghe theo chằng... một ngày nào đó thiếp cũng muốn nói cho người trong thiên hạ biết, tướng công của Vũ Văn Phượng không thua kém Ngỗng công tử nửa phần.
Sáng sớm Lý Ngôn Khánh khẽ lật người dây, Trưởng Tôn Vô Cấu vẫn còn ngủ say trong ngực hắn, mái tóc đen nhánh phủ xuống gối trên mặt vẫn hiện ra vài nét ngây thơ.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của Trưởng Tôn Vô Cấu rồi khẽ rút cánh tay ra, vén chăn lên nhẹ nhàng xuống giường.
Lý Ngôn Khánh quay người đắp kín tấm nệm mỏng cho Vô Cấu, sau đó từ từ ra khỏi phòng.
Nhoáng một cái đại thân đã qua mười ngày.
Cảnh tượng náo nhiệt ngày đó, ngỡ như mới hôm quá.
Một đêm sau khi tỉnh lại, Lý Ngôn Khánh đột nhiên cảm thấy bờ vai của mình trở nên nặng trịch, hắn trước kia vì mình mà phấn đấu vì phụ thân mà cố gắng còn bây giờ hắn còn phải vì ba nữ nhân, không phải là bốn người, Lý Hiếu Cơ nói, việc thân sự mà Trịnh Thế An năm đó định cho Lý Ngôn Khánh không thể bỏ qua, nhất định phải sớm nạp Mao Tiểu Niệm làm thiếp.
Lý Ngôn Khánh nhẹ nhàng thư giãn hạ thân, tứ chi bỗng có cảm giác đau nhức.
Tuy nhiên đạo gia có dưỡng sinh công, trong đó lại có một chút âm dương song tu cho nên mặc dù mệt mỏi, Ngôn Khánh cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nguyên khí vẫn vô cùng sung túc.
Hắn khoác áo lên trên người, đeo một đôi giày mỏng rồi từ từ đi ra ngoài.
Sáng sớm giữa mùa hạ, mang theo vài phần thoải mái.
Cảm giá ôn hòa này so với mùa hè nóng bức thật là thoải mái.
Lý Ngôn Khánh có thói quen mỗi ngày khi trời chưa sáng đều đi dọc theo hậu viện, tới bên bờ hồ, sau đó lại đi vòng quanh bờ hồ mấy vòng, mặc dù không vận động nhiều nhưng thể xác và tinh thần đều cảm thấy khoan khoái và dễ chịu, bách mạch thông hòa, tinh thần thoải mái.
Hắn từ từ bước đi kiểu này bị Đóa Đóa đùa giỡn gọi là bước đi của lão nhân.
Trong mắt của Đóa Đóa, Ngôn Khánh vận động như vậy không có tác dụng chút nào đến thể hình nhưng Lý Ngôn Khánh không thèm để ý, vẫn nhàn nhã thoải mái như trước, dù sao cộng tuổi lại thì hắn cũng đã tới sáu mươi tuổi, cũng là một lão nhân.
Đặc biệt sau khi thành thân, cử chỉ của Ngôn Khánh càng thêm thâm trầm.
Lý Hiếu Cơ cũng đánh giá trên người Lý Ngôn Khánh toát ra một khí thế vương giả.
Loại khí thế này nếu như không phải từ trong quan trường chìm nổi thì không thể lịch luyện ra được. Kỳ thật quan uy là một phần một phần cũng do Lý Ngôn Khánh trải qua chém giết kịch liệt, cho nên bề ngoài của hắn tuy thanh tú nhưng bên trong có vài phần thiết huyết chi khí. Hiện tại hắn đã thành gia, có ba vợ rồi, trách nhiệm cũng nặng hơn nhiều, cho nên khí tức cũng trở nên đặc thù.
Lý Đạo Huyền nói:
- Ngôn Khánh ca ca nhìn xa khiến cho người ta kính sợ, nhìn gần thì thân cận ôn hòa nhưng lại không dám khinh nhờn.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đối với chính mình cũng không ý thức được sự biến hóa này.
Hắn đi dọc bờ hồ mấy vòng mồ hôi đã toát ra dày đặc.
- Ngôn Khánh.
Đóa Đóa tiến tới chặn đường Lý Ngôn Khánh lại.
- Cho ta xem xem những năm gần đây chàng tiến bộ thế nào.
Lý Ngôn Khánh lúc này cũng muốn hoạt động thên thể nên liền mỉm cười:
- Người ta bình minh trang điểm, Đóa Đóa nhà ta thì bình minh đánh tướng công, được rồi đã vậy ta cũng không khách khí.
Nói xong Ngôn Khánh nhún chân, bày ra tư thế Hàng Long công.
Đóa Đóa cười duyên một tiếng:
- Tiểu yêu, chàng muốn múa rìu qua mắt Lỗ Ban sao?
Chỉ nghe thấy thanh âm của nàng như khánh bạc, thân hình bỗng nhiên lao tới, song chưởng phân ra tả hữu, Ngôn Khánh đã sớm chuẩn bị nhưng mà song chưởng của Đóa Đóa thật sự rất nhanh, khí thế vô cùng kinh người, không hề lưu tình, Ngôn Khánh mắt thấy chưởng của Đóa Đóa đã tới trước mặt, nghiêng người một cái, trả lại một chưởng tư thế phong nhã khien cho Đóa Đóa phải kêu lên một tiếng "hảo".
- Tiểu yêu, xem ra công phu của chàng không hề thấp đi, xem ra ta phải dốc toàn lực rồi.
- Ha ha, ta phụng bồi đến cùng.
Hai người quyền qua cước lại ở ven hồ động thủ.
Thẩm Quang ở trong rừng đi ra, mà ở trong đình, đám người Lý Hiếu Cơ cũng đã đi tới nhìn.
Lý Đạo Huyền cũng ở Lý phủ, mỗi ngày nói chuyện phiếm với Lý Hiếu Cơ hoặc theo Thẩm Quang tập võ.
- Thẩm đại ca, Ngôn Khánh ca ca có thể là đối thủ của Cốt Lan Đóa sao?
Lý Đạo Huyền chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của Lý Ngôn Khánh nhưng đã lãnh giáo qua quyền cước của Đóa Đóa.
Thẩm Quang nheo con mắt lại, mỉm cười mà nói:
- Chỉ là luận bàn mà thôi, tuy võ nghệ của Đóa Đóa nương tử cao hơn công tử, nhưng nếu thật sự chém giết thì công tử sẽ thắng.
Lý Đạo Huyền không hiểu rõ cho lắm.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì Đóa Đóa cùng với Ngôn Khánh đã giao phong mười mấy hiệp.
Ngôn Khánh đột nhiên thu tay lại:
- Đóa Đóa ta nhận thua.
Trời đã sáng tỏ, Ngôn Khánh cũng không muốn nhiều người để ý, hắn nhảy ra khỏi vòng chiến, sau đó nhìn thấy ở trong đình đám người Lý Hiếu Cơ đang phất tay.
- Trước mặt nhiều người như vậy cũng không nhường ta vài phần.
Đóa Đóa mồ hôi đầm đìa, khẽ hừ nói:
- Ta còn có tuyệt chiêu chưa sử ra đó.
- Ta cũng chưa có tuyệt chiêu chưa dùng, đợi tối nay sẽ luận bàn với nàng.