Chương 599: Rước dâu.

Nhan Sư Cổ và Nhan Tương hai huynh đệ cũng tới đây chúc mừng.

Khổng Dĩnh Đạt cùng đệ tử Lỗ Môn cũng tới đây chúc mừng.

Phạm Dương Lô Thị, Lũng Tây Lý thị... các nhân vật nổi tiếng đều tự mình tới hoặc phái người tới chúc mừng.

Âu Dương Tuân cũng viết thư pháp tặng lễ vật.

Dương Đồng phái người tặng một đôi Đồng Tang Kim Sư Trấn Chỉ, chính là vật trân ái năm đó của phụ tử Vương Hi Chi, Dương Thúc thì tặng một thanh bảo đao, tên là Bách Ích, ngoài ra còn có vô số lễ vật nhiều không kể xiết.

Dựa theo quy củ nhà Tùy, thân sự được cử hành lúc hoàng hôn.

Tuy nhiên đón dâu phải bắt đầu vào giữa trưa, cho nên lúc này Lý Ngôn Khánh đã lên ngựa.

Tiết Thu với tư cách nghênh thân lang lo liệu hết thảy.

Tuy nhiên khi Luyện Khí Dịch Cốt khoác áo lụa cưỡi Tượng Long thì Tiết Thu mới xuất hiện, xe đón dâu vẫn chưa tới.

- Ngôn Khánh xe đón dâu đâu rồi?

Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười:

- Ta đón dâu không cần xe ngựa.

Một câu nói này khiến cho người khác phải xôn xao lên, chẳng lẽ ba vị nương tử phải dùng hai chân đi về sao? Cái này thì thật không hợp với quy củ.

Lời nói còn chưa dứt thì đã vang lên tiếng pháo nổ tràn ngập.

Ba cỗ Bát Sĩ Đại Kiệu phủ lụa hồng ba mặt từ trong phủ đi ra.

Mỗi cỗ kiệu đều cần sáu mươi bốn người khiêng, Hùng Khoát Hải, Trịnh Đại Bưu, Hám Lăng ba người trên mình mặc áo đỏ, chân đeo ủng da, mỗi người đều quấn cầm một sợi dây màu đỏ, ba người đi tới bên cạnh Tượng long, đeo dải dây màu hồng lên trên đó, rồi đứng song song bên cạnh.

Cảnh tượng này cũng thật quá lớn...

Thời Tùy Đường, kiệu vẫn chưa còn thịnh hành, chỉ có ở một số vùng núi xa xôi mới có kiệu leo núi, chưa ai thấy qua kiệu đón dâu tới sáu mươi bốn người khiêng như vậy.

- Tiểu nhân là Vũ Tắc, chính là chưởng quỹ của Đường Nhân thương hội.

- Chiếc kiệu này tên là Bát Sĩ đại kiệu, chính là do Lý lang quân tự mình thiết kế, cũ là do tiểu nhân chế tạo, ở trong Đường Nhân thương hội còn nhiều mặt hàng hấp dẫn khác, chỉ cần các vị ưa thích chỉ bằng vào tấm thiệp cưới của Lý lang quân hôm nay có thể nhnậ được chiết khấu ưu đãi tới 70%.

Vũ Tắc một thân mặc hoa phục tiến vào đám người không ngừng đưa thiếp.

Vốn mọi người đối với hắn cũng không vui nhưng mà nghe nói cỗ kiệu khổng lồ này của Lý lang quân xuất phát từ bàn tay của Đường Nhân thương hội thì liền cảm thấy hứng thú, mặc kệ về sau có cần hay không, nhưng tấm thiệp cưới hôm nay có thể chiết khấu tới 70% quả là không tệ, lúc rảnh rỗi có thể tới tìm hiểu.

Đúng vào lúc này, ba người Hùng Khoát Hải đồng thanh la lên:

- Khởi kiệu, đón dâu.

Ba chiếc xe ngựa khổng lồ được Kỳ Lân đội nâng cao lên, từ từ rời khỏi mặt đất.

Cảnh tượng này khiến cho không ít người phải hoảng sợ.

Khí phái như thế, uy phong như thế khó có thể nói hết.

Lý Ngôn Khánh lên ngựa đi trước, ba chiếc kiệu theo sát phía sau.

Từng tiếng ca đón dâu vang lên, vang vọng cả Củng huyện.

Từ Củng huyện đến Hào Đồi ổ mất ướng chừng một canh giờ, cảnh tượng đồ sộ này hấp dẫn vô số ánh mắt ở ven đường.

Ở Hào Đồi ổ lúc này mọi người cũng cảm thấy nóng lòng.

Bùi Nhân Cơ và một đám lão đại nhân đứng ở trên lầu nhìn ba cỗ kiệu từ xa tiến tới.

- tên Lý Ngôn Khánh này thích làm ra những trò quỷ quái.

Sắc mặt của Bùi Nhân Cơ âm trầm, hơn bất mãn cất tiếng nói.

- Lão Bùi, sao ngươi mất hứng như vậy? Cảnh tượng này rất đồ sộ đó chứ.

- Đồ sộ cái rắm, hắn một lần cưới con gái ba nhà, còn có cả công chúa Liêu man.

Nghe ra được Bùi Nhân Cơ đối với việc Lý Ngôn Khánh cưới một lần ba người vợ có phần bất mãn.

Cao phu nhân lại mất hứng;

- Bùi Nhân Cơ, ngươi có ý gì, hẳn là nữ nhi của ta cùng với Thúy Vân bình thê khiến ngươi bất mãn.

Bùi Nhân Cơ vội vàng khoát tay;

- Đại tẩu ta cũng không phải có ý này.

Trưởng Tôn Thịnh chết rồi, Phích Lịch đường trở nên xuống dốc.

Tuy nhiên như vậy không có nghĩa là Bùi Nhân Cơ xem thường Trưởng Tôn gia, trái lại Trưởng Tôn gia vẫn đầy đủ uy vọng như trước.

Bài thơ mà Lý Ngôn Khánh làm cho Trưởng Tôn Thạnh đã được truyền lưu, khiến cho Trưởng Tôn Thịnh có được thanh danh là Long Thành tướng quân.

Đối với chuyện này Bùi Nhân Cơ có phần ghen ghét.

Gần đây Ngôn Khánh làm thơ rất ít.

Những năm qua hắn chỉ là một số bài vịnh mà thôi.

Trước kia Lý Ngôn Khánh làm những bài như Vôi Ngâm Xuất Tắc khiến cho những người đó được công thành danh toại.

Phòng Ngạn Khiêm hiện tại đã được ra trấn Đan Dương quận.

Mà Trưởng Tôn Thịnh, vốn cũng không thể lợi hại hơn đám người Cao Dĩnh Dương Tố Hạ Nhược Bật tuy nhiên nhờ bài thơ của Lý Ngôn Khánh mà đã nổi danh hơn hẳn bọn họ.

Cái này chính là sức mạnh của thi tử.

Được Ngỗng công tử ca tụng cả đời không hối tiếc.

Vậy mà Bùi Nhân Cơ vẫn không được Lý Ngôn Khánh tặng bài thơ nào, làm sao có thể vui cho được?

Lúc này Lý Ngôn Khánh đã tiến tới Hào Đồi ổ, Bùi Hành Nghiễm mang theo một đám thanh niên cường tráng chặn đường đi.

Hắn làm ra một bộ dạng hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh cũng xuống ngựa chắp tay mà nói:

- Kính xin Nguyên Khánh nhường đường.

- Muốn lấy tỷ tỷ ta cũng không khó nhưng cần phải để lại thúc trang thơ, tỷ tỷ ta nói nếu như thúc trang thơ làm không tốt, nàng ta sẽ không rời khỏi khuê phòng.

Thúc trang thơ là một tập tục ở thời đại này.

Nội dung thi từ là thúc giục nương tử trang điểm nhanh hơn để theo lang quân về nhà.

Bùi Hành Nghiễm làm ra một dáng vẻ dương dương đắc ý nhìn Lý Ngôn Khánh, sau đó hét lớn một tiếng:

- Còn không mau đốt hương, Lý Ngôn Khánh, trong vòng một nén nhang nếu như ngươi không làm thơ thỏa mãn tỷ tỷ của ta thì ngươi sẽ phải tay không quay trở về.

Một thanh niên ở bên cạnh mỉm cười:

- Nghe nói Lý lang quân thi thư song tuyệt, chỉ là mấy năm nay lại không có tác phẩm xuất sắc, không biết hiện tại làm có được không?

- Lô binh tào, ngươi muốn làm xấu Lý mỗ sao?

Thanh niên này tên là Lô Tổ, là tộc nhân của Phạm Dương lô thị, sống ở Huỳnh Dương quân, hiện tại là binh tào của Hổ Lao quan.

- Tất cả mọi người yên lặng để cho Lý lang chuẩn bị.

Hương đã đốt.

Ở trên lầu Bùi Nhân Cơ thay đổi sắc mặt.

- Tên hỗn đản này, tại sao đúng lúc này lại làm khó Lý gia tử? Nếu như làm trễ giờ, lão tử sẽ đánh gãy chân chó của hắn.

Cao phu nhân mỉm cười:

- Bùi tướng quân yên tâm, ta và ông cứ lẳng lặng chờ đợi Ngỗng công tử làm ra tác phẩm xuất sắc.