- Năm đó, phụ tử của ta phụng mệnh lão chủ lẻn vào trong vương phủ làm việc.
- Chuyện ở Lạc Dương ta không có chút tin tức nào, tuy nhiên sau đó nghe nói Hạ Nhược Bật tiễu sát thiếu chủ, lão thần Lạc Dương cơ hồ toàn bộ bị giết, phụ thân ta vì vậy cũng uất ức mà chết, trước khi chết còn nhắc nhở ta phải tìm được cốt nhục thiếu chủ, bảo vệ nhất mạch của lão chủ, nhưng mà sau khi thiếu chủ chết rồi, phu nhân, quận chúa thiếu lang quân đều không có tin tức. Về sau lại ta muốn tìm huynh thì lại xảy ra chuyện Ngôn gia thôn, ta đoán huynh sẽ trốn ở trong nhà của Đường quốc công nhưng ta cùng với Đường quốc công không qua lại với nhau cho nên không dám tùy tiện đến nhà.
Tháng chín năm ngoái, Cáp tổng quản bị giết ở ngoài cửa thành ta mới biết được tin tức của thiếu chủ, thật không ngờ...
Liễu Chu Thần hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Lão chủ không còn thiếu chủ chết rồi ngay cả thiếu lang quân cũng chết, những năm gần đây ta một mực ở lại vương phủ.
Lý Hiếu Cơ yên lặng uống rượu, cùng thở dài với Liễu Chu Thần.
- Lại làm khổ ngươi rồi...
- Khổ thì không nói tới nhưng ta cảm thấy không thể vì lão chủ dốc nửa phần sức lực thì thật cảm thấy thẹn ơn tri ngộ.
Lý Hiếu Cơ rót đầy một chén rượu cho Liễu Chu Thần:
- Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, đồng đội ngày xưa cơ hồ đã đoạn tuyệt, nay gặp lại huynh ta thật cao hứng.
- Đúng rồi, tại sao đệ lại tới Củng huyện?
Liễu Chu Thần nhịn cười không được:
- Ta còn muốn hỏi huynh, huynh tại sao lại ở đây? Còn lại biến thành sư phụ của Lý lang quân.
- Ta... chính là sư phụ của hắn mà.
Năm ngoái ta quy ẩn ở Đậu gia học xá đã thu nhận hắn làm đồ đệ thật không ngờ hắn lại có phong quang như ngày hôm nay.
- Nói như vậy, Lý lang quân cùng huynh....
- Chu Thần Lý lang quân như con ruột của ta, đệ có chuyện gì muốn nói với ta?
Liễu Chu Thần suy nghĩ một thoáng rồi hạ quyết tâm:
- Vốn đệ không muốn nói cho huynh biết, nhưng huynh đã nói Lý lang quân như con ruột của huynh thì cũng là cháu của đệ.
- Lý huynh, đệ tử này của huynh thật không đơn giản, Tuân vương điện hạ là quận trưởng mà cũng bị hắn làm cho luống cuống tay chân.
- Hắn muốn làm Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, nhưng mà Tuân vương điện hạ xem ra không tình nguyện cho lắm, muốn làm nên tình huống nhị hổ tranh giành, cùng với Từ Thế Tích tranh đoạt chức vị này, mặc kệ Lý lang quân và Từ lang quân có trở mặt với nhau hay không thì đều phải đấu một phen, mà lúc đó, Tuân vương sẽ vận dụng tất cả lực lượng phá hỏng không cho Lý lang quân làm Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Chuyện này đã xác định mấy ngày nữa sẽ có hành động, nhưng bởi vì thân sự của Lý lang quân cho nên tạm thời gác lại, tuy nhiên đợi thân kỳ trôi qua sẽ có hành động.
Lý Hiếu Cơ trong lòng thầm kinh hãi.
Hắn nhìn qua Liễu Chu Thần rồi đột nhiên cười khổ:
- Chu Thần, đây chắc hẳn là thủ bút của đệ.
Liễu Chu Thần cũng cười khổ:
- Lý huynh, đệ trước kia không biết Lý lang quân quan hệ thân mật với huynh, ăn bổng lộc của người ta thì phải phân ưu cho người ta, đệ cũng không có cách nào. Tuân vương tính tình tuy nhu nhược nhưng không phải không có thủ đoạn, chuyện này chủ ý vốn là của Tuân vương đệ chỉ trợ giúp mà thôi, mong huynh chớ trách cứ.
Lý Hiếu Cơ nghĩ nghĩ đột nhiên nói:
- Quận chúa vẫn còn sống.
- Sao?
Liễu Chu Thần giật mình ngạc nhiên nhìn Lý Hiếu Cơ.
- Lần này, liêu man công chúa Cốt Lan Đóa gả cùng với Trưởng Tôn nương tử và Bùi nương tử, tên thật là Vũ Van Đóa, chính là cốt nhục duy nhất trên đời thiếu chủ lưu lại, năm đó thảm sự Lạc Dương, quận chúa cùng với phu nhân trốn ở Trịnh gia, làm bạn thanh mai trúc mã với Lý Ngôn Khánh.
Lý Hiếu Cơ dứt lời, ngẩng đầu đối mặt với Liễu Chu Thần.
Trong đó có ý: Hiện tại đã vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?
Hưng phục đại Chu?
Tùy Thất soán Chu đã gần bốn mươi năm hiện tại ai còn nhớ giữ Bắc Chu Vũ Văn thị năm đó? Cho dù hiện tại thiên hạ đại loạn cũng không có phản tặc nào công khai nói là phục hồi Bắc Chu, nói cách khác hưng phục Đại Chu đã là không thể, chỉ là một giấc một hão huyền.
Nhưng mà tình nghĩa ngày xưa còn hay không?
Phụ tử ngươi được ân trọng của Triệu vương, thậm chí mẫu thân của Liễu Chu Thần cũng được Triệu vương vun vén gả cho Liễu Thiếu Sư, nếu như vậy hiện tại ngươi cần phải nguyện ý vì cốt nhục của Triệu vương mà hiệu lực thân khuyển mã mới đúng.
Vô ý thức Lý Hiếu Cơ nắm chặt bội kiếm bên sườn.
Liễu Chu Thần thì lâm vào trầm tư.
Hồi lâu sau, Liễu Chu Thần ngẩng đầu cười khổ nhìn Lý Hiếu Cơ mà nói:
- Lý huynh, huynh cho đệ một vấn đề khó khăn không nhỏ.
- Nói thật là Lý lang quân cường thế, Tuân vương rất cố kỵ, nhưng đồng thời lại vô cùng tán thưởng.
- Hắn nhất định sẽ dùng Lý lang quân tuy nhiên điều kiện tiên quyết là Lý lang quân không uy hiếp địa vị của hăn sở Huỳnh Dương, đệ sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, còn có thể nghĩ ra biện pháp đối ứng hay không thì còn phải xem bản lãnh của lang quân.
Lý Hiếu Cơ nhăn mày lại.
Hắn đối với kết quả này vô cùng bất mãn.
Nhưng đồng thời hắn cũng biết, Liễu Chu Thần cũng không phải có ý muốn từ chối.
Vũ Văn thị biên mất nhiều năm, Liễu Chu Thần có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.
- Vậy đệ có thể kéo dài thời gian trong bao lâu/
Liễu Chu Thần nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đệ tận lực thì có thể kéo dài tới đầu tháng sáu, nếu như dài hơn nữa thì Tuân vương sẽ hoài nghi.
- Được, nhất định phải kéo dài tới đầu tháng sáu cho ta, mặc kệ Ngôn Khánh có nghĩ ra đối sách hay không ta cũng sẽ tạ ơn.
- Đừng nói lời khách sáo, giúp đỡ quận chúa là bổn phận của đệ.
Liễu Chu Thần dứt lời liền đứng dậy cáo từ.
- Lý huynh, hôm nay thời cuộc bất ổn, huynh cũng khích lệ Lý lang quân một chút, sớm thành thân đệ sẽ tới chúc mừng, về chuyện khác chớ liên lạc cùng đệ.Nói với Lý lang quân, tất cả mọi cử động của Tuân vương đệ đều chú ý.
- Chu Thần, ngu huynh thay Ngôn Khánh đa tạ đệ.
Liễu Chu Thần mỉm cười, cũng không khách sáo với Lý Hiếu Cơ mà chắp tay cáo từ.
Lý Hiếu Cơ ngồi ở trên thực án trầm ngâm hồi lâu sau đó gọi một gã tùy tùng đến:
- Mau báo với Thẩm Quang, để hắn theo dõi người này.
Tuy Lý Ngôn Khánh đối với Lý Hiếu Cơ rất tôn trọng nhưng mà chuyện Cẩm Y Kỳ Lân, Lý Ngôn Khánh cũng không cho bất kỳ ai biết.
Đối ngoại hắn chỉ nói Thẩm Quang là quản gia của mình, Lý Hiếu Cơ cũng biết Thẩm Quang là tâm phúc thủ hạ của Ngôn Khánh.
Lý Hiếu Cơ không dám khinh thường, dù sao lòng người khó dò.