Nhưng Lý Ngôn Khánh không cách nào tín nhiệm hắn như tín nhiệm Vương Hoàng.
Nếu như Vương Hoàng thật sự muốn để Sài Hiếu Hòa làm người thừa kế thì mình phải làm sao bây giờ? Đồng ý hay cự tuyệt?
Lý Ngôn Khánh lăn qua lăn lại đã tới trời sáng.
Đã không ngủ được thì dứt khoát không ngủ.
Ngôn Khánh từ từ bước ra khỏi phòng, lúc này ở khu vườn hậu viện đã có bạch quang ẩn hiện, bóng người chớp động như hồ điếp.
Sớm như vậy đã ra sau hậu viện luyện công ở Lý phủ chỉ có một người.
Ngôn Khánh tìm một tảng đá ngồi xuống ở ven hồ, trong đầu hiện ra vô số suy tư.
- Chúa công tại sao lại dậy sớm vậy?
Thẩm Quang sau khi luyện công xong từ từ đi ra khỏi rừng cây.
Cánh tay của hắn để trần, trên người mặc một chiếc quần dài, toát đầy mồ hôi ra.
Nhìn ra được hắn rất mệt.
Tuy nhiên lại kiên trì không chịu ngồi xuống.
- Lão Thẩm, ngươi từ lúc nào có cái hình xăm Kỳ Lân tinh mỹ như vậy?
Lý Ngôn Khánh phát hiện ở sau lưng của Thẩm Quang có một hình xăm Kỳ Lân, hình xăm này rất sống động.
Thẩm Quang cười nói:
- Có từ năm ngoái. Lúc đó ở Lạc Dương có một thợ thủ công tới, châm pháp kỳ diệu cho nên thuộc hạ động tâm tư để bọn họ xăm một hình.
- À, hiện tại ở Củng huyện người ngoài tới rất nhiều sao?
- Đúng là không ít, hiện tại nhân số Củng huyện đã nhanh chóng vượt qua Huỳnh Dương huyện và Quản thành rồi.
- Lão Thẩm, ngươi có hứng thú với Kỳ Lân đài không?
Thẩm Quang hơi giật mình:
- Chúa công, không phải Thẩm Quang vẫn ở Kỳ Lân đài làm việc sao?
Ngôn Khánh cười cười:
- Ta không phải muốn ngươi làm việc mà muốn ngươi chấp chưởng Kỳ Lân đài.
Thẩm Quang lắc đầu liên tục:
- Chúa công, không phải Thẩm Quang muốn từ chối nhưng xác thực chuyện này không phải là sở trường của thuộc hạ, thuộc hạ bình thường thấy Vương Hoàng cả ngày vùi mình trong biển sách mênh mông, phân tích đủ loại tin tức cho chúa công.
- Thật không dám giấu diếm, thuộc hạ nhìn thấy đã thấy đau đầu, nếu như chấp chưởng thì không phải là lấy cái mạng già của thuộc hạ hay sao?
Lý Ngôn Khánh nhịn không được cười cười, rồi nói tiếp:
- Lão Thẩm, ngươi yên tâm, chuyện này không cần phải làm như vậy.
Sau đó hắn thu hồi nụ cười mà nói:
- Lão Thảm, ta muốn ngươi dựng cho ta một lực lượng mà không người nào biết.
- Không đơn thuần chịu trách nhiệm bảo hộ cho ta mà còn có một nhiệm vụ, nếu như ta không thể ra tay ngoài ánh sáng thì cần phải dựa vào để hoàn thành.
- Chúa công nói là sát thủ?
- Ừ, có thể lý giải như vậy.
Lý Ngôn Khánh nói xong ngưng mắt nhìn Thẩm Quang.
Hắn biết rõ, Thẩm Quang người này xuất thân từ giang hồ, đối với sát thủ có phần hơi xem thường, đích thật có phần xung đột với tính cách của hắn nhưng Lý Ngôn Khánh không thể tuyển chọn người nào khác.
- Lão Thẩm, ngươi có thể cân nhắc một thoáng, không cần phải trả lời gấp.
- Nếu như không muốn thì cứ xem như ta chưa nói gì.
- Chúa công có phải bên Vương công đã xảy ra chuyện gì không?
Thẩm Quang không phải người ngu, hơn nữa còn vô cùng thông minh, hắn nhanh chóng có phản ứng, Kỳ Lân đài hẳn là đã có biến hóa, cho nên Lý Ngôn Khánh mới làm ra chuyện này.
Ngôn Khánh đứng lên, sóng vai với Thẩm Quang, từ từ đi về phía sau bờ hồ:
- Ta cũng không giấu ngươi, ta cảm thấy Vương công có phần hơi mệt mỏi, tất nhiên sẽ có người tiếp nhận Kỳ Lân đài nhưng ngươi cũng biết, tìm được người tín nhiệm như là Vương công cũng không dễ, Kỳ Lân đài đối với ta vô cùng trọng yếu, cho dù hiện tại hay sau này, ta đều muốn Kỳ Lân đài không có ai biết, cho nên cần phải có một lực lượng quản lý Kỳ Lân đài.
Thẩm Quang liếc nhìn Lý Ngôn Khánh khẽ nói:
- Chúa công đã coi trọng, Thẩm Quang muôn chết cũng không từ chối.
Thẩm Quang hiểu, hắn thân là môn hạ của Lý phủ, dĩ nhiên cần phải cùng với chủ nhân phân ưu.
Hắn cũng biết rằng, giờ khắc này hắn không đơn thuần là môn hạ của Lý Ngôn Khánh mà còn là một thanh lợi kiếm trong tay của Lý Ngôn Khánh.
- Nhưng không biết Thẩm Quang dùng thân phận gì để tiếp nhận việc ẩn nấp trong Kỳ Lân đài?
- Cẩm Y Kỳ Lân.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên thốt ra.
Danh từ này ảnh hưởng bởi Cẩm Y vệ
Buổi trưa Vương Hoàng trở về Lý phủ.
Hắn nghe thấy Lý Ngôn Khánh trở về liền lập tức tới bái kiến.
- Công tử, ta muốn mời Sài Hiếu Hòa làm trợ thủ cho ta, quản lý Kỳ Lân đài.
Vương Hoàng đi thẳng vào vấn đề không hề nhiều lời.
- Sài Hiếu Hòa người này tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, đúng là một nhân tài hiếm có, trước kia công tử cùng với Lý nghịch giao phong, kết quả đã chiến thắng và khống chế Huỳnh Dương.
Trong khí đó, ta cảm thấy từ đầu xuân đến nay thường xuyên cảm thấy tinh thần bất lực, có có thể như trước đây cùng công tử phân ưu.
Sài Hiếu Hòa để đó không dùng thì cực kỳ đáng tiếc, hơn nữa sau khi Hắc Thạch quan đại thắng, Sài Hiếu Hòa cũng động tâm.
Lý Ngôn Khánh buông bút ngẩng đầu lên nhìn Vương Hoàng:
- Vương công người này có thể phó thác trách nhiệm, có thể tin cậy được không?
Vương Hoàng cười nói:
- Công tử chỉ cần Sài Hiếu Hòa có thể bày mưu tính kế giúp công tử giản nạn là đủ.
Còn nữa công tử cho rằng Sài Hiếu Hòa còn có thể có lựa chọn nào khác sao?
- Hắn và Lý nghịch đã mất liên lạc, mà Lý nghịch sau khi thảm bại ở Hắc Thạch quan há có thể tiếp đón hắn nữa? Công tử chỉ cần hướng ra bên ngoài biểu thị sự hợp tác với Sài Hiếu Hòa càng mạnh, Lý nghịch dĩ nhiên không còn tín nhiệm hắn nữa, mà đã không còn tín nhiệm thì dĩ nhiên phải hiệu lực cho công tử.
Sài Hiếu Hòa hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi.
Thời gian để hắn thi triển tài hoa không còn nhiều lắm.
Hôm nay hắn đầu nhập vào Lý Ngôn Khánh thì còn có cơ hội nếu không sau khi đại cục đã định hắn đầu nhập vào thì cũng chỉ vô dụng, chẳng bằng đi theo Lý Ngôn Khánh, tiền đồ tươi sáng.
Ngôn Khánh trầm ngâm không nói, trong lòng thầm tính toán.
Một lát sau hắn cất tiếng:
- Vương công đã quyết ý, ta cũng không có ý kiến.
Tuy nhiên ta đã hạ lệnh cho Thẩm Quang xây dựng Cẩm Y Kỳ Lân, nấp ở trong Kỳ Lân đài, tuy nhiên ngoài ta và Vương công không ai biết tác dụng của hắn.
Vương Hoàng nghe được thì biến sắc.
Hắn làm sao không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Ngôn Khánh. Tác dụng của Cẩm Y Kỳ Lân, Vương Hoàng không rõ ràng lắm tuy nhiên nếu là để Thẩm Quang đảm nhiệm thì cho thấy Lý Ngôn Khánh sẽ tăng cường lực lượng vũ trang cho Kỳ Lân đài.
- Thẩm Quang thành lập Cẩm Y Kỳ Lân cũng hợp với ý lão phu.
Vương Hoàng cười cười:
- Nếu có Cẩm Y Kỳ Lân thì Kỳ Lân đài sẽ trở thành ác mộng của người trong thiên hạ.