Chương 562: Ra vẻ.

Hôm nay, đại chiến đã mở màn.

Lý Ngôn Khánh thân làm chủ soái, đương nhiên không cần đích thân ra trận.

Vì vậy hắn lôi kéo Tiết Thu chơi cờ dưới cổng thành lâu, trên bàn cờ hai người đánh rất thảm thiết, trên Hắc Thạch quan đồng dạng cũng máu chảy thành sông.

Cái gì gọi là “Ra vẻ”?

Lý Ngôn Khánh vẫn cho rằng, Chư Cát Lượng, Tạ An đều là cao thủ “Ra vẻ”.

Hắn tự nhận không học được “Không thành kế” của Long tiên sinh, đàm tiếu mưu trí và phong thái của Tư Mã Ý nhưng Đông Sơn tiên sinh ngược lại có thể bắt chước vài phần.

Nếu Hắc Thạch quan bị phá, Củng huyện chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.

Chiến sự đánh tới trình độ này, hắn và Lý Mật đều không còn đường rút lui.

Đã không có đường lui, thì dứt khoát giả vờ cho đến cùng. Không phải Lý Ngôn Khánh hắn ca khúc khải hoàn thì chính là Lý Mật thanh danh truyền xa. Nghĩ thông suốt điểm này, Ngôn Khánh vứt bỏ nốt một điểm cố kỵ cuối cùng, hắn lôi kéo Tiết Thu đánh cờ, mặc dù không nói một lời, thậm chí biểu hiện thờ ơ với chiến sự, đánh cờ với Tiết Thu, hoặc là mặt mày hớn hở, hoặc là nhăn mặt nhíu mày, đều khiến tùy quân cảm thấy an tâm.

Lý Ngôn Khánh càng biểu hiện không có hứng thú với chuyện đối chiến, sĩ khí của Hắc Thạch quan lại càng tăng vọt.

Lý Mật mạnh mẽ tấn công Hắc Thạch quan ba ngày, vận dụng vô số thủ đoạn, sử xuất các loại khí giới công thành nhiều lần, quân Ngoã Cương thậm chí tấn công lên thành lâu, đều bị tùy quân sĩ khí cường thịnh, dùng thủ đoạn đọ sức liều mạng, từ trên cổng thành đuổi xuống, thương vong cực kỳ thảm trọng.

Nhìn Hắc Thạch quan đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn như một con quái thú sừng sững hiên ngang, Lý Mật nghiến răng nghiến lợi.

Hắc Thạch quan thậm chí còn ghê gớm hơn Hổ Lao quan.

Nó phủ phục ở đó, trong ba ngày ngắn ngủn cắn nuốt sạch tính mạng của mấy ngàn quân Ngoã Cương.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nó, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, Lý Mật đột nhiên có chút hối hận, sớm biết Hắc Thạch quan khó gặm như thế, mới đầu đã không nên đi đối đầu với nó, hiện giờ hắn hối hận cũng không kịp, Lý Mật hiện giờ đã đâm lao phải theo lao.

Nếu như lúc trước sau khi hắn đánh tan Bàng Ngọc, không để ý tới Hắc Thạch quan, toàn lực công kích Yển Sư, nói không chừng lúc này hắn đã đem quân đến dưới thành Lạc Dương Đông Đô. Lúc đó cũng chính vì do dự như vậy, cảm thấy Hắc Thạch quan cũng không phải không thể công phá. Hơn nữa lấy được Hắc Thạch quan, ý nghĩa cũng không nhỏ. Sau khi Huỳnh Dương quận rơi vào trong tay hắn, tài phú vô tận, binh lính vô số, và lương thảo chất cao như núi. Yển Sư so với toàn bộ Huỳnh Dương quận hiển nhiên không đủ. Chính vì ý niệm như vậy trong đầu khiến cho Lý Mật đặt trọng điểm ở Hắc Thạch quan.

Hiện nay, viện binh tùy quân đã đến Yển Sư.

Còn muốn tấn công sẽ không có dễ dàng như trước.

Trước đó, Lý Mật có xu thế đại thắng, muốn cướp Yển Sư dễ như trở bàn tay.

Nhưng hôm nay, bộ hạ dưới trướng luân phiên tổn binh, sĩ khí binh mã mặc dù vẫn tăng vọt như trước, cũng đã hiện ra vẻ mỏi mệt, tùy quân đợi địch mỏi mệt rồi mới giao phong, thắng bại không cần nghĩ cũng biết. Cho nên Lý Mật hiện tại, cũng chỉ có một con đường mạnh mẽ tấn công Hắc Thạch quan mà thôi

- Lưu Hắc Các.

- Có mạt tướng.

Sau một lượt công kích lại thất bại, Lý Mật rốt cục không nhịn được, quyết định động đến công kích hung ác nhất.

- Mang theo đám nhi lang của ngươi, chuẩn bị xuất kích.

Lý Mật đứng trên chiến xa, giọng điệu khàn khà, hạ lệnh cho một đại hán trước xe.

Hán tử kia thân cao chín tấc, vai rộng eo tròn, mái tóc rối tung, mang lưới che mặt màu đen, lộ ra một luồng khí hung lệ. Nhưng trên khuôn mặt lại hiện ra mày rậm, mắt to, mũi thẳng, mồm vuông rất tuấn lãng, trên mặt còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền. Người này tên là Lưu Hắc Các, không hề có chút quan hệ với Ngô Hắc Các chết trong tay Lý Ngôn Khánh trước kia. Người Bối Châu Chương Nam, thuở nhỏ gia cảnh nghèo khó, dựa vào hàng xóm láng giềng giúp đỡ mà sống. Đại nghiệp tám năm, vừa qua tuổi trưởng thành, Lưu Hắc Cáchai mươi mốt tuổi, vi trốn tránh nghĩa vụ quân sự, gia nhập nghĩa quân của Hác Hiếu Đức.

Đại nghiệp mười hai năm, Lưu Hắc Các theo Hác Hiếu Đức quy thuận Lý Mật, được Lý Mật nhìn trúng, mời hắn gia nhập Bồ Sơn Công doanh.

Sau khi Lý Mật xưng vương, xây dựng tứ đại tướng quân trong Bồ Sơn Công doanh, theo thứ tự là Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Vương Bá Đương và Lưu Hắc Các.

Hiện giờ, Trình Giảo Kim bị thương, Tần Quỳnh ốm đau không cách nào xuất chiến.

Liên Sơn doanh của Vương Bá Đương là đội bảo vệ Lý Mật, bình thường sẽ không đơn giản xuất chiến

Vì vậy, trong Tứ doanh nội quân cũng cũng chỉ có nhánh quân của Lưu Hắc Các. Chỉ có điều Lý Mật vẫn do dự, không biết có nên để Lưu Hắc Cá cxuất kích hay không.

Tứ doanh nội quân là ngưng tụ tâm huyết của Lý Mật, là cơ sở nền tảng của hắn. Bát Phong doanh bị đánh tan, phải mất thời gian mấy tháng mới mơ tưởng khôi phục lại chiến lực. Lý Mật thật sự không thể thua được, nếu như ngay cả Cự Mộc doanh của Lưu Hắc Cáccũng bị đánh bại thì hắn sẽ không còn vốn liếng gì nữa.

Nhưng diễn biến chiến sự giằng co đến mức này, Lý Mật cũng không còn để ý gì nữa.

Hắn quyết định đánh bạc một lần, Hắc Thạch quan hiện giờ cũng trong tình trạng kiệt sức, vì vậy cho dù Cự Mộc doanh tổn thất cũng có thể giảm bớt trên phạm vi lớn.

Trong cái tên Lưu Hắc Các có một chữ “Đen”, chữ này tuyệt đối không hề đen.

Hắn khom người tuân mệnh, sau khi đi đến trước trận, liền giật áo giáp trên người xuống, mình trần vung tay hô to:

- Các huynh đệ Cự Mộc doanh, Mật Công đối đãi với chúng ta tình thâm ý trọng, hôm nay chính là thời điểm báo đáp Mật Công, cẩu quan sỉ nhục Mật Công, cũng chính là sỉ nhục huynh đệ chúng ta. Tất cả theo ta xông lên, giết chết cẩu quan của Hắc Thạch quan, rửa nhục cho Mật Công.

- Giết đến tận Hắc Thạch quan, giết đến tận Hắc Thạch quan.

Năm ngàn quân Ngoã Cương của Cự Mộc doanh vung tay hô to.

Lưu Hắc Các rống to một tiếng.

-Theo ta xông lên.

Hắn ngậm trường đao trong miệng, hai tay quơ lấy một tấm khiên lớn, sải bước như lưu tinh, phóng tới Hắc Thạch quan.

Cự Mộc doanh đều cầm đao trên tay, vừa hò hét theo Lưu Hắc Các, vừa tiến lên. Nội quân không hổ là lực lượng do Lý Mật tận tâm chế tạo, trong chốc lát xuất kích, khí thế rồi đột nhiên trở nên cuồng dã vô cùng. Cùng lúc đó, Vương Bá Đương thúc ngựa đến trước trận, ngân thương chỉ lên trời cao.

- Cung tiễn thủ, bắn.

Trong Liên Sơn doanh, cung tiễn thủ làm chủ.

Sáu ngàn tay cung xếp thành chiến trận, theo từng tiếng hiệu lệnh chỉnh tề, bắn ngàn vạn mũi tên về hướng Hắc Thạch quan.

Nhất thời, mũi tên đầy trời, khiến cho nhật nguyệt u ám. Từng tiếng mũi tên xé gió bay đến, lực đạo mạnh mẽ, bắn trúng túi cát chồng chất trên đầu tường thành, khiến cho bùn cát trút xuống như mưa.