Chương 56: Đai lưng ngọc Đường Nghê

Thôi Đạo Lâm vội vàng tươi cười nói:

- Trịnh ca, đây cũng là do ta quá tức giận, nhất thời cấp bách... người đâu đem tên gia nô và tên tiểu tạp chủng này mang về cho lão gia xử trí.

Nói xong hắn nhìn cây bút lông rơi xuống đất rồi nói:

- Trịnh ca nhi, ngươi xem này, những cây bút lông này là hàng thượng đẳng ở Tuyên Châu, nếu như không phải ăn trộm thì làm sao có được? Ta thấy đám giấy bút này cần phải thu thập, đem tới trước mặt đại lão gia làm chứng vật.

Trịnh Ngôn Khánh đã cảm thấy đây là một âm mưu.

Lúc bị áp bức, hắn đột nhiên giãy dụa hô to:

- Trịnh thúc thúc, xin thúc thức tới Đậu gia học xá tìm Lý Cơ tiên sinh, ông ấy có thể làm chứng cho ta.

Trịnh Vi Thiện khẽ giật mình rồi nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.

Thôi Đạo Lâm cười lạnh nói:

- Ngươi cho dù tìm Thiên vương lão tử cũng không có tác dụng.

Mấy tên gia nô áp giải Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Thế An tổ tôn ra bên ngoài.

Trịnh Vi Thiện đi sau cùng, do dự một lát rồi ngoắc một tên gia nô tới, nhẹ giọng phân phó:

- Ngươi mau tới học xá Đậu gia, tìm một người tên là Lý Cơ, nói là Trịnh Ngôn Khánh gặp nạn, cần hắn cứu giúp.

Đêm tối thâm trầm, Trịnh Nhân Cơ ngồi ngay ngắn trước Trịnh phủ đường, mặt trầm như nước.

Vốn Trịnh Nhân Cơ có một đai lưng tổ truyền, chính là Đường nghê đai lưng, trong đó lót tơ vàng, ở thờ kỳ Tam Quốc, Tào Tháo sai người giỏi chế tạo, có mười hai cái ban cho mười hai đại thần. Tổ tiên của Trịnh Nhân Cơ là Trịnh Hồn, là trọng thần dưới trướng Tào Tháo cho nên Trịnh thị cũng được một cái.

Trịnh Hồn sau khi chết đi, đai lưng ngọc Đường Nghê trở thành đồ gia truyền của Trịnh gia.

Lúc Trịnh gia phân thành thất phòng, Đai lưng ngọc do tổ tiên của Trịnh Nhân Cơ là Trịnh Liên Sơn đoạt được, trở thành biểu tượng của An Viễn đường.

Đai lưng ngọc Đường Nghê này danh khí vô cùng lớn.

Trịnh Nhân Cơ ở Trường An, Dương Tố nhìn thấy hắn có, từng dùng vạn kim định mua nhưng lại bị Trịnh Nhân Cơ cự tuyệt.

Hôm nay Trịnh Nhân Cơ tham gia một hội thơ, két giao với một số nhân vật nổi tiếng.

Trong hội thi thơ, có một danh sĩ Lạc Dương bản địa muốn biết một chút về đai lưng ngọc Đường Nghê này, Trịnh Nhân Cơ dĩ nhiên là không cự tuyệt, phái người về nành tìm, không ngờ lục tung tứ phía cũng không tìm ra, Trịnh Nhân Cơ sau khi nghe nói bất chấp tất cả, cùng Nhan Sư Cổ trở về nhà xem xét.

Sau đó một hạ nhân đã cất tiếng nói:

- Hai ngày trước Trịnh Ngôn Khánh đã tới lão trạch một lần, nhưng lại tiến vào bên trong.

Trịnh Nhân Cơ vội vàng xác nhận, hai ngày trước Trịnh Ngôn Khánh chính xác đã tới Trịnh phủ.

Chỉ là lúc đó Thôi phu nhân mang theo Thôi Đạo Lâm trở về nhà mẹ đẻ của mình. Theo người nhà bẩm báo, lúc đó Trịnh Ngôn Khánh mang cống phẩm từ điền trang tới bọn hạ nhân bảo hắn để cống phẩm tới hậu trạch, sau đó Trịnh Ngôn Khánh vội vàng rời đi.

Thôi phu nhân nói:

- Chắc chắn là tiểu tặc này trộm bảo bối của phu quân.

Nhan Sư Cổ liền lắc đầu:

- Trịnh Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ, chưa chắc biết sự trân quý của đai lưng ngọc này, hơn nữa đứa nhỏ này có thể kể ra chuyện Lỗ Dung, nhất định là người có nhân phẩm cao, sao có thể làm ra chuyện của bọn đạo chích?

Ông khó nói ra chuyện đã gặp Trịnh Ngôn Khánh vì không muốn nhắc tới mình đã đánh cuộc cùng hắn.

Nhưng trực giác nói cho ông biết, Trịnh Ngôn Khánh không phải là người thấy lợi quên nghĩa, vô ý thức giải vây cho Trịnh Ngôn Khánh.

Nhưng Thôi phu nhân lại nói:

- Nhan thúc thúc xuất thân danh môn, nhìn thấy toàn những người cao thượng, làm sao biết được loại nô tài ti tiện này. Tổ phụ của Trịnh Ngôn Khánh là Trịnh Thế An, là một yêm nô(nô bộc bị thiến) dựa vào a dua nịnh hót mà được lão thái gia tín nhiệm. Trịnh Ngôn Khánh từ nhỏ đã bị yêm nô kia thu dưỡng, mưa dầm thấm đất, khó tránh khỏi việc học được thói cay nghiệt gian xảo, chỉ là giỏi che giấu mà thôi.

- Cũng không biết hắn nghe được chuyện Lỗ Dung ở đâu, không biết tôn ti, nói bừa dạy bậy cho Hoành Nghị.

- Phu quân, chàng sai người tin cậy đi tra xét, nhất định là tên yêm nô kia lấy, đương nhiên nếu như không có ở đó thì xem như hắn trong sạch, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

Trịnh Nhân Cơ vốn cho rằng Trịnh Ngôn Khánh sẽ không lấy đai lưng ngọc nhưng Thôi phu nhân vừa nói như vậy, hắn không khỏi động tâm.

Vì vậy hắn phái Thôi Đạo Lâm và Trịnh Vi Thiện hai người đi suốt đêm tới điền trang, điều trang nơi ở của Trịnh Ngôn Khánh.

Sua đó hắn lại phái người nhà tìm kiếm, cuối cùng vẫn không phát hiện ra cái đai ngọc Đường Nghê kia.

Thôi Đạo Lâm áp giải Trịnh Thế An tổ tôn hai người bọn họ trở về rồi vội vàng đi vào trong đường:

- Lão gia, ở điền trang đã lấy được bảo bối, tỉ tặc còn nói là của hắn, lão nô vừa vặn lấy được.

Nói xong hắn đem đai ngọc đặt lên thư án.

Thôi phu nhân lạnh lùng nói:

- Chàng xem, thiếp nói có sai đâu, thiếp đã sớm nhìn ra, một già một trẻ này không phải là người tốt.

Trịnh Nhân Cơ giận tím mặt;

- Đem hai tên tiện nô này ra ngoài, loạn côn đánh chết cho ta.

Trịnh Thế An lớn tiếng kêu la nói:

- Đại công tử, oan uổng, oan uổng quá.

- Đại huynh, vốn đây là gia sự của huynh, tiểu đệ không nên xen vào, chỉ là... sao không dẫn hai tổ tôn bọn họ tới, trước mặt đối chứng. Hôm nay cả người và tang vật đều lấy được, cũng nên để bọn họ lấy vài câu, như vậy mới cho thấy huynh công chính nghiêm minh.

Mặc dù đai ngọc đã để trước mặt nhưng Nhan Sư Cổ vẫn không tin Ngôn Khánh ăn trộm.

Hắn nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh có thể cảm giác được, Trịnh Ngôn Khánh thực chất bên trong có một sự bướng bỉnh và kiêu ngạo vô cùng, hắn không tin Trịnh Ngôn Khánh lại làm ra chuyện xấu xa như vậy. Nhưng tang vật ngay trước mặt, hắn không biết giải thích thế nào, vừa vặn Trịnh Thế An kêu oan, Nhan Sư Cổ cảm giác mình phải nói một hai câu, mặc dù Trịnh Ngôn Khánh ăn trộm cũng phải chính miệng nó thừa nhận.

Trịnh Nhân Cơ gật đầu:

- Hiền đệ nói cũng có lý, như vậy mang hai tên tặc nô kia vào, để bọn họ thừa nhận trước mặt.

Lông mày của Thôi phu nhân nhăn lại, trong lòng có hơi không thoải mái.

Nhưng những lời này xuất phát từ miệng của Nhan Sư Cổ, nàng không có biện pháp cự tuyet.

Trịnh Vi Thiện trói gô tổ tôn Trịnh Thế An tới quan tòa, Trịnh Thế An một thân tóc tai bù xù nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ tức giận, mà Trịnh Ngôn Khánh lúc này lại tỉnh táo, hắn biết, đây là có người hãm hại hắn.

Cho nên tiến vào bên trong, hắn ngẩng đầu không bái.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng đảo qua bên người của Thôi phu nhân, sau đó nhìn chằm chằm không hề sợ hãi.

Lúc đầu hắn còn tưởng Nhan Sư Cổ giở trò bên trong.

Nhưng sau đó hắn lập tức loại bỏ ý nghĩ này đi.

Nhan Sư Cổ xuất thân thế gia, đích xác là rất cao ngạo nhưng cũng không phải là người xấu, ngoại trừ đánh cược với mình thì không có xung đột nào khác. Hơn nữa thời gian đánh cược vẫn còn, Nhan Sư Cổ không có khả năng lúc này trở mặt, nếu không hắn sẽ giống như sợ thất bại. Người càng cao ngạo càng tự phụ, người như Nhan Sư Cổ tuyệt đối không làm chuyện này.

Trịnh Nhân Cơ.

Hắn là một đại công tử, không cần dùng cách như vậy để đối phó với tổ tôn mình.

Nếu không phải là Trịnh Nhân Cơ cũng không phải là Nhan Sư Cổ thì là Thôi phu nhân rồi, hơn nữa Thôi phu nhân vẫn là người có khả năng lớn nhất, nguyên nhân có rất nhiều, thứ nhất là ban đầu ở Huỳnh Dương, Trịnh Thế An quản lý An Viễn đường làm cho Thôi phu nhân trong lòng không vui, thứ hai là Trịnh Nhân Cơ từ khi tới Lạc Dương, chuyện Thiên Tân Kiều phố là do Thôi phu nhân làm ra. Còn nữa, tổ tôn của hắn còn ở đây sẽ là một uy hiếp thủy chung với Thôi Đạo Lâm. Mà Thôi Đạo Lâm là người của Thôi phu nhân, Thôi phu nhân há có thể để người của nàng ủy khuất ở Lạc Dương.

Nghĩ tới đây Ngôn Khánh đại khái đã hiểu rõ.