Chương 546: Giao thủ với Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh lúc này trong đầu đột nhiên hiện ra một tên người:

- Các hạ có phải là Lý vô địch?

Đối phương lúc này cũng xoay đầu ngựa nghe thấy Tần Quỳnh nói thì không khỏi cười to:

- Tần tướng quân ở dưới trướng Lý nghịch đường làm quan rộng mở còn nhớ tới Lý Ngôn Khánh này sao?

Nói xong hắn lập tức nhấc mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt tuấn tú.

- Tần tướng quân Lý mỗ đợi đã lâu.

Sắc mặt của Tần Quỳnh liền thay đổi.

Cũng khó trách hắn không nhận ra Lý Ngôn Khánh, thật sự hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua Ngôn Khánh ở trên chiến trường cho dù Lý Ngôn Khánh là Hắc Thạch quan Ưng Dương Lang Tướng nhưng lúc gặp Trương Tu Đà cũng mặc trang phục của sĩ tử.

Ngôn Khánh thanh danh đã vang dội.

Tuy nhiên trong mắt của Tần Quỳnh, thân thủ của Lý Ngôn Khánh tuy không kém nhưng chính thức giao phong với võ tướng thì cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, sở dĩ hắn tung hoành được ở Cao Ly là nhờ mãnh tướng của hắn rất nhiều.

Chớ luận tới Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, về sau là Vương Phục Bảo hay Tô Định Phương mà ngay cả người trong nhà là Thẩm Quang đều là anh hùng hảo hán khó có, mãnh tướng dưới tay như mây Lý Ngôn Khánh chỉ cần chỉ huy thỏa đáng là có thể bách chiến bách thắng, Lý Mật cũng chưa bao giờ nói với Tần Quỳnh bổn sự cho nên trong ấn tượng của Tần Quỳnh Ngôn Khánh là một trí tướng tao nhã.

Không ngờ...

Tần Quỳnh không khỏi hít sâu một hơi.

Cũng may hắn đã thân kinh bách chiến nên có thể nhanh chóng ổn định tinh thần.

Hắn ở trên lưng ngựa chắp tay:

- Lý huynh đệ từ khi chia tay nhau đến giờ huynh đệ vẫn ổn chứ?

Trước kia hắn và Ngôn Khánh tương giao đều xưng huynh gọi đệ lúc đó hắn vẫn còn ở dưới trướng Trương Tu Đà mà ngày nay hai bên đã đối địch nhau.

Ngôn Khánh lộ ra một thái độ hung dữ tức giận quát:

- Im ngay ai là huynh đệ của ngươi?

- Ta Lý Ngôn Khánh mặc dù bất tài nhưng cũng đường đường là đại trượng phu... không giống như ngươi được trọng ân, nhận bổng lộc lại không vì quân phân ưu, nhớ năm đó Trương tướng quân đối với ngươi coi trọng cỡ nào, xem ngươi là tâm phúc dốc túi tương trợ vậy mà ngươi báo đáp thế nào? Trương tướng quân bị nghịch tặc giết chết, ngươi lại không vì quân báo thù ngược lại còn bán nước cầu vinh, trợ trụ vi ngược. (giúp vua Trụ làm điều ác)

Ngươi bất nhân bất nghĩa như vậy có mặt mũi nào gọi ta là huynh đệ?

Những lời này khiến cho Tần Quỳnh đỏ mặt tới tận mang tai cứng họng không biết nói gì.

Ngôn Khánh mắc xong thúa mã ra giáo:

- Tần Thúc Bảo, hôm nay ta thề phải lấy đầu chó của ngươi, tế tướng quân ở trên trời.

Tần Quỳnh thẹn quá hóa giận.

Tuy nhiên hắn cũng biết luận về khẩu tài thì mười Tần Quỳnh cũng không bằng Lý Ngôn Khánh, đối thủ trước mặt hắn là ai, là một thần đồng tài tử mười sáu tuổi đã giương danh thiên hạ, người này ở Củng huyện đã mắng chết con của Ngu Thế Cơ là Ngu Nhu, Tần Quỳnh mặc dù cũng đọc sách xuất thân quan lại nhưng không thể sánh được với hắn.

Còn nữa Lý Ngôn Khánh tựa hồ cũng không nói oan cho Tần Quỳnh.

Hắn thân là ái tướng của Trương Tu Đà, sau khi Trương Tu Đà chết lại không hề báo thù, ngược lại còn đầu phục Lý Mật, mặc kệ hắn vì sao đầu hàng nhưng có một chuyện không thể nào phủ nhận: Thật sự hắn đã đầu hàng Lý Mật.

Đây không phải là một thời đại trung nghĩa.

Lễ nhạc sau khi tan vỡ thì trung nghĩa đáng gì?

Nhưng hiện tại Ngôn Khánh đem những lời này mắng Tần Quỳnh thì Tần Quỳnh làm sao không tức giận cho được.

- Cẩu quan muốn chết.

Tần Quỳnh nổi giận gầm lên, thúc ngựa vung thương tấn công Lý Ngôn Khánh.

Thiết thương xé rách không khí hung hăng đâm về phía Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh không hề hoang mang hắn vung Trầm Hương giáo vù vù rung động chống lại, luận về võ nghệ Ngôn Khánh cùng với Tần Quỳnh không biết ai cao ai thấp nhưng luận về kinh nghiệm Ngôn Khánh mặc dù trải qua không ít chiến sự nhưng cũng không thể sánh được với Tần Quỳnh đã trải qua thân kinh bách chiến.

Tuy nhiên Ngôn Khánh vẫn hơi chiếm ưu thế.

Nguyên nhân chính là Long Tử mã, Tượng Long và Hoàng Phiêu mã tuy đều là mã bảo lương câu nhưng Hoàng Phiêu mã kém Tượng Long rất nhiều.

Long Tượng có thể chạy nhanh, đổi hướng, đủ loại kỹ xảo, đã lô hỏa thuần thanh.

So sánh thì hoàng phiêu mã của Tần Quỳnh có chút trì độn và chậm chạp.

Có nhiều lần hoàng phiêu mã bị Tượng Long đổi hướng làm rối loạn tiết tấu, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng tranh chấp nhưng càng về sau hoàng phiêu mã càng cho thấy không phải là đối thủ của Tượng Long nếu không phải nhờ Tần Quỳnh kinh nghiệm phong phú thì Lý Ngôn Khánh đã lấy đi tính mạng của hắn.

Đây không chỉ là vấn đề của ngựa mà Tần Quỳnh còn bị ảnh hưởng của xung quanh.

Lý Ngôn Khánh giận giữ mắng mở Tần Quỳnh, cuốn Tần Quỳnh vào trong đó, quân Ngõa Cương quần long vô thủ loạn thành một bầy tuy rằng Kỳ Lân vệ lần này tham chiến không nhiều nhưng kinh nghiệm phong phú, quân Ngõa Cương mặc dù nhân thủ đông gấp hai lần nhưng không so sánh được về mặt binh lực.

Bọn họ tản ra tả xung hữu đột quấy rối quân Ngõa Cương khắp nơi.

Tần Quỳnh cùng với Lý Ngôn Khánh giao phong liên tục quân Ngõa Cương đã trở nên hỗn loạn một mảng.

Ước chừng khoảng ba mươi hiệp trôi qua Tần Quỳnh đã dần tỉnh táo lại, nhìn thấy kỵ quân khó vãn hồi xu hướng suy tàn hắn không khỏi nản lòng thoái chí.

Kỵ quân không còn nhưng hắn vẫn còn Bát Phong doanh.

Chỉ cần có bát phong doanh thì hắn không sợ bất kỳ kẻ nào.

Cũng không biết Trương Thanh Trì có thể trụ vững không, dù sao thì lực chiến đấu của Bát Phong doanh cũng rất cường hãn.

Nghĩ tới đây Tần Quỳnh đã vô tâm ham chiến.

Hắn đột nhiên nằm rạp người xuống tránh thoát mã giáo của Lý Ngôn Khánh, thuận thế rút hai thanh Ngõa Lăng Kim Đồng, hai chân giữ chặt bàn đạp vặn eo trở lại song đồng đánh về phía Lý Ngôn Khánh, Tần Quỳnh từng dùng Ngõa Lăng Kim Đồng này mà đánh chết không ít hảo hán.

Thấy Tần Quỳnh trốn tránh, Lý Ngôn Khánh cũng cảm thấy nguy hiểm, hắn rút roi sắt ra, đánh trúng song đồng của Tần Quỳnh.

Sau khi phong bế song đồng của Tần Quỳnh xong, hắn lập tức quát to một tiếng Tượng Long và Lý Ngôn Khánh đã sớm ăn ý với nhau, Tượng Long lập tức bay lên trên không trung, trong tích tắc Ngôn Khánh dùng chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyện, roi sắt trong tay bay ra, hung hãn đập vào lưng Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh sau khi dùng song giản tấn công thất bại cũng không muốn giao thủ với Lý Ngôn Khánh nữa.

Không ngờ Lý Ngôn Khánh lại dùng tiên đánh vào lưng hắn, Tần Quỳnh trong nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước ngực nhột nhạt, phụt một tiếng đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn cũng bất chấp tất cả phóng ngựa rời đi.