Chương 540: La Sĩ Tín tham chiến.

Vương Thế Sung vẫn không có cớ nhúng tay vào Huỳnh Dương quân.

Mà một khi Lý Mật binh lâm dưới thành Hắc Thạch quan, thì Lý Ngôn Khánh không có cách nào ngăn cản Vương Thế Sung đến đây, về công về tư, Lý Ngôn Khánh đều muốn đem trận chiến này dừng lại ở Cửu Sơn, tuy nhiên Cửu Sơn hiện tại chỉ có Mạch Tử Trọng trấn giữ cùng với năm trăm binh lính, Lý Mật dùng mấy vạn quân binh trùng kích thì làm sao chống được.

Nghĩ tới Cửu sơn thất thủ, Hắc Thạch quan phải tiếp nhận chiến hỏa, Ngôn Khánh liền cảm thấy nóng lòng hắn lập tức điều binh khiển tướng một bên mệnh cho Đỗ Như Hối lập tức gia tăng phòng giữ Hắc Thạch quan một bên thì mệnh cho Tiết Thu và Trưởng Tôn Vô Kỵ hai người lưu thủ Củng huyện đảm bảo cho Củng huyện bình yên vô sự.

Đêm hôm nay Củng huyện bắt đầu chiêu mộ binh lính.

Lý Ngôn Khánh thông qua Sài Hiếu Hòa làm ra lệnh chiêu mộ, tập kết những hương dũng còn khỏe mạnh cường tráng của chuẩn bị tùy thời tiến tới Hắc Thạch quan.

Đồng thời hắn cũng mệnh cho Vương Phục Bảo làm lưu thủ ở Củng huyện phụ trách chỉnh đốn và sắp xếp binh mã.

Hắn lại mệnh cho Hứa Kính Tông tới Huỳnh Dương huyện trình báo tình hình với Dương Khánh, sự tình đột nhiên xuất hiện, muốn chiêu mộ binh lính phải được Dương Khánh phê chuẩn tuy nhiên bây giờ cấp bách cũng phải bất chấp.

Lý Ngôn Khánh ở trong huyện nha gặp được Sài Hiếu Hòa.

Sài Hiếu Hòa vẫn như cũ nở ra nụ cười lạnh nhạt nhìn Lý Ngôn Khánh mà hỏi:

- Lý phủ quân vì sao lại vội vã như thế?

Lời nói này còn mang theo một vài phần giễu cợt trong đó, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh vẫn không để ý mà mỉm cười:

- Kẻ trí nghĩ ngàn điều vẫn có một vàn điều bỏ qua, tuy nhiên Sài công không cần phải lo lắng, ta và Lý Mật, hươu chế về tay ai còn vẫn chưa biết.

Sài Hiếu Hòa nói:

- Hươu chết về tay ai còn chưa biết, hoàn toàn chính xác.

- Nhưng phủ quân ở trước chống cự hổ, cửa sau lại có sói, tình hình bốn phía như thế không biết phủ quân đối phó thế nào Sài mỗ cũng vô cùng tò mò.

Câu nói này khiến cho sắc mặt của Lý Ngôn Khánh trở nên âm trầm.

Hắn nhìn Sài Hiếu Hòa rồi trầm giọng nói:

- Đã vậy xin Sài công lẳng lặng chờ đợi.

Nói xong hắn cầm lấy ấn tín của Sài Hiếu Hòa đi, Sài Hiếu Hòa cũng không ngăn cản dù sao ngăn cản cũng không được. Lý Ngôn Khánh đem ấn tín giao vào tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu, Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn Lý Ngôn Khánh.

- Ngôn Khánh nếu như vậy...

- Chiến sự vô cùng biến hóa, ngươi cứ y kế mà hành sự.

- Ta lại muốn xem xem khi đó tranh chấp tàn bạo sẽ làm nên cục diện thế nào.

Nói xong Lý Ngôn Khánh nhìn thoáng qua Sài Hiếu Hòa rồi xoay người rời đi.

Tàn bạo tranh chấp?

Sài Hiếu Hòa khẽ giật mình kinh dị nhìn theo bóng lưng của Lý Ngôn Khánh, sau đó lại đưa ánh mắt tới bên người của Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng hơi rung động.

Bị giam lỏng mấy năm gần đây Sài Hiếu Hòa đối với những hành động của Lý Mật cũng rất quan tâm.

Tuy nhiên dù có giao tình nhiều năm với Lý Mật thì Sài Hiếu Hòa bận tâm vì hắn cũng không có tác dụng, hiện tại Sài Hiếu Hòa bị nhốt ở Củng huyện mặc dù có thể bày mưu tính kế cho hắn nhưng cũng vô pháp truyền tin tới, nô bộc ở bên cạnh hắn cho đến người sai vặt trong nha môn đều là người của Lý Ngôn Khánh.

Cho nên Sài Hiếu Hòa cũng chỉ có thể âm thầm lo lắng cho Lý Mật.

- Phủ quân giải quyết tận gốc không sợ Lý Mật đập nồi dìm thuyền sao?

Đêm đó Sài Hiếu Hòa đi tìm Vương Hoàng mà nói.

Vương Hoàng cười ha hả phản lại một câu:

- Theo cách nhìn của Sài công Lý Mật liệu có thể đập nồi dìm thuyền không?

(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Hắn có dũng khí đó hay không?

Sài Hiếu Hòa cười khổ lắc đầu:

- Mật công trời sinh tính tình mưu sau mà động.

- Năm đó hắn phụ tá Sở công nếu như có phách lực này thì Sở công chưa chắc mà bại vong, tuy nhiên lúc này chỉ sợ Mật công sẽ dốc toàn bộ lực lượng ác chiến ở Hắc Thạch quan.

Vương Hoàng nói:

- Ác chiến khó tránh khỏi nhưng không bền bỉ được.

Nếu như Lý Mật chủ công thì phủ quân nhà ta sẽ giải quyết tận gốc, hắn sẽ làm thế nào?

- Dĩ nhiên là phải thay đổi lộ tuyến.

Vương Hoàng nghe vậy liền nói tiếp:

- Ha ha cho dù đi đường nào thì sau khi nhị Lý tranh chấp xong Củng huyện vẫn thuộc về một họ Lý mà thôi.

Vương Hoàng nói những lời này là muốn cho Sài Hiếu Hòa một lựa chọn, Lý Mật tuy lợi hại nhưng chúa công nhà ta cũng không kém, sau này khi cuộc chiến Hắc Thạch quan chấm dứt nếu như ngươi không đưa ra chọn lựa thì chúa công chưa hẳn tha cho ngươi.

Sài Hiếu Hòa nghe được không khỏi im lặng.

Sáng sớm hôm sau Lý Ngôn Khánh suất bộ tới Hắc Thạch quan.

Hắc Thạch quan lúc này đã tràn ngập khí thế giương cung bạt kiếm, Đỗ Như Hối suốt đêm tới Hắc Thạch quan xem xét, hạ lệnh Tùy quân trú đóng đồng thời bố trí hai đạo binh mã ước chừng 1200 người. Vương Phục Bảo làm lưu thủ Củng huyện cho nên ở Hắc Thạch quan, có hai luồng binh mã do La Sĩ Tín và Tô Bao hai bên hiệp trợ.

Đây cũng là do Ngôn Khánh âm thầm phân phó.

Vốn Tô Bao phẩm trật cao hơn La Sĩ Tín.

Nhưng tuổi của hắn dù sao cũng còn nhỏ hơn, luyện binh có lẽ là một hảo thù nhưng đàm luận về đấu tranh anh dũng thì không so được với La Sĩ Tín.

Cái gọi là binh tào cũng giống như chức vụ tham mưu vậy.

Mà Tô Bao cũng không phải là nhân vật cường thế gì cả vì vậy sau khi thương nghị với Lý Ngôn Khánh, hắn đảm nhiệm chức vụ phụ tá La Sĩ Tín chỉnh đốn quân vụ.

Lý Ngôn Khánh vừa xuống ngựa La Sĩ Tín đã chạy tới trước mặt.

Hắn quỳ một chân dưới mặt đất rồi nói:

- Phủ quân, La Sĩ Tín muốn tham chiến.

Hắn cùng với Lý Mật có thâm cừu đại hận, Trương Tu Đà là người hắn vô cùng tôn kính mà chết dưới tay của Lý Mật khiến cho La Sĩ Tín hiện tại có thể nói là hận thấu xương, hôm nay đại quân Lý Mật xâm phạm biên giới, người ngoài có thể cảm thấy bối rối nhưng mà La Sĩ Tín biết rằng đây là cơ hội tốt để hắn báo thù.

Lý Ngôn Khánh rất rõ ràng suy nghĩ của La Sĩ Tín cho nên đỡ hắn đứng lên.

La huynh đệ trước kia ngươi tìm ta nương tựa, ta từng cam đoan với ngươi là sẽ giúp ngươi bao thù, hôm nay cơ hội đã tới.