Chương 517: Địch Nhượng khó xử.

Thế nhưng mà Địch Nhượng lại không cam lòng.

- Đại tướng quân, Hổ Lao quan xem ra không thể nào phá được.

Đan Hùng Tín và Trương Lượng bọn họ liên tục tới khuyên can.

Địch Nhượng mấy lần giơ roi ngựa muốn tiếp tục xông lên nhưng cuối cùng cũng nén tức giận mà thốt lên hai chữ:

- Thu binh.

Lúc này đêm đã khuya, Địch Nhượng ngồi ở trong đại trướng tự mình buồn bực uống rượu.

Ở ngoài trướng thỉnh thoảng truyền tới thanh âm khóc than.

Chẳng lẽ cơ nghiệp mà mình vất vả xây dựng như vậy cứ vậy mà ra đi hay sao?

Đúng lúc này tấm vải trướng được vén lên, một người đi vào.

Địch Nhượng trong cơn say lờ mờ mông lung nhìn lại.

- Lão Hoàng vừa vặn tới, mau uống rượu với ta.

Người mới tới chính là Hoàng Quân Hán đồng thời cũng là người năm đó cùng nhau lên Ngõa Cương với Địch Nhượng.

Địch Nhượng cùng với Hoàng Quân Hán có quan hệ mật thiết với nhau, năm đó Địch Nhượng gặp chuyện bị bắt chính Hoàng Quân Hán mạo hiểm lao vào trong lao cứu hắn ra, sau đó cả hai cùng nhau lên núi, có thể nói là Ngõa Cương trại là do Địch Nhượng và Hoàng Quân Hán hai người một tay tạo dựng nên, cho nên Địch Nhượng đối với Hoàng Quân Hán thủy chung giữ gìn một sự kính trọng.

Hoàng Quân Hán thần sắc hơi kích động đi tới trước mặt của Địch Nhượng, trong tay cầm một khối mộc bài đặt ở trên bàn.

- Đây là cái gì?

- Vừa rồi trong quân nấu cơm mổ bụng một con cá thì phát hiện ra đồ vật ở bên trong.

Địch Nhượng hai mắt nheo lại hắn cầm lấy mộc bài màu đen kia, ở trên đó một mặt viết ba chữ Ngõa Cương hưng, một mặt viết ba chữ Lý đương vương.

- Cái này có ý gì?

Địch Nhượng mơ hồ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Quân Hán.

Hôm nay quân chúng thả lưới bắt cá đầu bếp lúc xào nấu phát hiện ra vật này trong bụng cá, đại tướng quân đây chính là thiên mệnh đó.

Ngõa Cương hưng, Lý đương vương.

Địch Nhượng suy nghĩ một cái rồi bỗng nhiên trở nên run rẩy mà ngồi thẳng người lại.

Hắn cầm lấy mộc bài xem mấy lần nữa.

Thời gian trôi qua, hắn hiểu được sự ảnh hưởng của mộc bài này.

- Lão Hoàng đây là thật sao?

- Chắc chắn.

Hoàng Quân Hán đặt mông ngồi xuống cười khổ mà nói:

- Ta ngay từ đầu cũng không tin nhưng mà sau khi xem xét thì đúng như vậy, đại tướng quân đây chính là thiên mệnh chúng ta làm sao có thể nghịch thiên được.

Lúc trước có câu Đào Lý tử, được thiên hạ.

Hiện tại lại xuất hiện Ngõa Cương hưng, Lý đương vương.

Đây là thiên mệnh của trời xanh.

- Vậy ngươi nói xem cần phải làm sao bây giờ?

Đối với quỷ thần thì Địch Nhượng cũng không dám tùy tiện nói bừa.

Trong nhất thời hắn chờ đợi nhìn Hoàng Quân Hán, muốn hắn đưa ra chủ ý.

Hoàng Quân Hán thở dài:

- Từ khi Lý Mật lên núi có thể nói là hắn bách chiến bách thắng, thiên ý này chúng ta không thể trái được, chuyện Hổ Lao quan há không phải là điều mà trời xanh trách phạt chúng ta sao? Nếu không tại sao vừa mất Trương Tu Đà lại xuất hiện một Lý vô địch, đại tướng quân nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cuối cùng khó có thể thành sự.

Địch Nhượng cũng mê man.

Hắn cũng không biết phải làm sao cho phải.

- Đại tướng quân hay là chúng ta quy phục.

Địch Nhượng đột nhiên ngẩng đầu khẽ nói.

Hoàng Quân Hán cũng gật đầu:

- Tình huống như vậy chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác hiện tại lui một bước không chừng ngày sau còn có thu hoạch, nếu như tiếp tục như vậy thì ta thật sự lo lắng.

- Thuần phục Lý Mật.

Địch Nhượng cười khổ nhìn Hoàng Quân Hán hồi lâu không nói ra lời.

Sớm biết như vậy lúc trước ta đã không phạm sai lầm.

Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời thở dài.

- Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

- Khoan đã.

Địch Nhượng còn chưa dứt lời thì bên ngoài trướng có mấy người xông vào.

Người cầm đầu đúng là huynh trưởng Địch Hoằng của hắn.

- Lão Hoàng ngươi tại sao lại khuyên đại tướng quân cúi đầu?

- Huynh đệ ngươi cần phải hiểu rõ Ngõa Cương trại là ta, ngươi các huynh đệ một đao một thương chém giết mà lập nên cơ nghiệp, lúc trước chúng ta thoải mái cỡ nào, ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn Lý Mật lúc đó cũng chưa xuất hiện triều đình hiệp lực cũng không làm gì được.

Thế nhưng mà khi Lý Mật tới thì các huynh đệ đều trở nên xa lạ.

- Cái gọi là quân quy đồ bỏ kia của Lý Mật cũng đổ lên trên người của chúng ta, chúng ta ra trận chém giết còn hắn núp ở phía sau, huynh đệ cũng không còn thân mật như năm đó. Lời tiên tri chó má gì, Lý Mật nếu như hắn muốn thiên hạ thì cứ để hắn tự lập môn hạ, cơ nghiệp của chúng ta làm sao có thể giao cho hắn được.

- Cái gì mà Ngõa Cương hưng Lý đương vương, ta không quan tâm.

- Nếu như muốn làm vương thì cũng phải là huynh đệ ngươi đứng ra, Ngõa Cương vương này là của ngươi chứ không phải của tên Lý pháp chủ kia.

Mày rậm của Địch Nhượng liền nhíu lại:

- Nhưng mà đại ca thiên mệnh không thể trái được.

- Thiên mệnh cứt chó.

Địch Hoằng nghiêm nghị quát:

- Thiên mệnh ở nhà họ Dương, chúng ta tạo phản nói thẳng ra là chống lại thiên mệnh cho dù mất đầu thì cũng là mệnh của huynh đệ ta, nếu như cứ như vậy mà nhận thua thì trong các huynh đệ ở đây có bao nhiêu người chịu thuần phục Lý Mật .

- Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?

- Chúng ta cần quay trở lại Ngõa Cương đó là cơ nghiệp của chúng ta.

- Chỉ cần bảo vệ tốt cơ nghiệp của chúng ta, không cần quan tâm đến Lý Mật nữa.

Trở lại Ngõa Cương.

Địch Nhượng liền do dự.

Hắn nhìn Hoàng Quân Hán thì thấy Hoàng Quân Hán cũng lộ vẻ không biết phải làm sao.

Địch Hoằng bọn họ thì kiên quyết không chịu thuần phục Lý Mật.

Địch Nhượng trầm ngâm một hồi sau đó mới khẽ nói:

- Đại ca để ta suy nghĩ.

Mùa đông tiết trời ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Trương Tu Đà sau khi chết Ngõa Cương trại đã mang tới áp lực rất lớn cho Huỳnh Dương quận, quận trưởng Dương Khánh và tất cả các thế trụ danh môn cho tới người buôn bán nhỏ dân chúng tầm thường đều bàng hoàng.

Cộng thêm với việc Lý Mật cướp lấy Úy thị Khai phong và tiêu diệt đội ngũ của Lưu Trường Cung khiến cho tất cả mọi người đều có một tảng đá nặng ở trên đầu.

Mà hiện tại tảng đá kia đã có thể dời đi.

Mặc dù Lý Mật chiếm lấy Khai Phong và Úy thị nhưng so với lúc trước thì hiện tại áp lực đã giảm hơn rất nhiều.

Dương Khánh sau khi bức Địch Nhượng lui binh tới ngày thứ ba, lập tức hạ lệnh quân coi giữ Hổ Lao quan chia làm hai đội đi về phía Huỳnh Dương huyện cùng Quản thành huyện tiến hành nghiêm ngặt tử thủ đồng thời mệnh cho Lý Ngôn Khánh tăng cường phòng giữ Hổ Lao quan.