Chương 514: Hậu chiêu.

Ngươi nhìn xem, lúc Lý Mật còn ở đây Trương Tu Đà bị giết chết, Lý Mật vừa đi Địch Nhượng ngươi đã tổn binh hao tướng, chẳng phải nói là Địch Nhượng ngươi vô năng hay sao? Chuyện này khiến cho Địch Nhượng mất hết mặt mũi, ở Ngõa Cương trại mâu thuẫn cũng thêm kịch liệt.

Nhìn Ngưu Tiến Đạt ở trên xe đang hôn mê bất tỉnh, Địch Nhượng cắn răng không nói ra lời.

Xuất sự bất lợi.

Địch Nhượng trong lòng buồn bã không thôi.

Vốn tưởng rằng Trương Tu Đà vừa chết Huỳnh Dương sẽ lấy dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại thì tựa hồ không tốt đẹp như hắn nghĩ, Trương Tu Đà chết rồi còn có Lý vô địch Lý Ngôn Khánh. Chẳng lẽ thật sự phải thừa nhận mình kém cỏi hơn Lý Mật hay sao?

- Đại tướng quân Lý Ngôn Khánh ở bên ngoài phái người tới khiêu chiến.

Đan Hùng Tín đi vào trong quân trướng hạ giọng mà nói với Địch Nhượng.

Binh lâm Hổ Lao quan đã hơn mười ngày.

Địch Nhượng một lần phát động công kích với Hổ Lao quan nhưng cuối cùng không công mà lui.

Trải qua công kích mãnh liệt, quân Ngõa Cương đã cảm thấy mệt mỏi.

Địch Nhượng bất đắc dĩ phải ngừng tiến công Hổ Lao quan mà hồi phục, Lý Ngôn Khánh lúc này phái binh thay phiên nhau ra ngoài khiêu chiến.

Địch Nhượng nếu không xuất chiến thì Tùy quân ở ngoài mắng mỏ.

Nếu như Địch Nhượng xuất chiến thì Tùy quân lại lui về giữ quan nội Hổ Lao quan, không giao phong nữa.

Thái độ của Lý Ngôn Khánh cho thấy ta không cùng ngươi giao phong mà đấu trận xem ai lợi ai hại, dĩ nhiên Địch Nhượng ngươi cũng có thể cường công Hổ Lao quan, như vậy chúng ta công thủ đấu với nhau, ở trong Huỳnh Dương quân nhu dồi dào lại không ngừng có viện binh đến, khó có thể biết ai thắng ai bại, quan trọng nhất là Hổ Lao quan là nơi hiểm yếu, Lý Ngôn Khánh muốn dùng để luyện binh, các binh linh ở các huyện chiêu mộ tới đều phải trải qua huấn luyện đơn giản mới có thể tùy thời chiến đấu.

Đan Hùng Tín lúc này buồn bực nói:

- Đại tướng quân chúng ta có nên xuất chiến không?

Địch Nhượng cất bước đi ra khỏi quân trướng mà khẽ nói:

- Xuất chiến, xuất chiến như thế nào? Tùy quân của Lý Ngôn Khánh khi xuất chiến lại lui về Hổ Lao quan, không xuất chiến thì bọn chúng ở bên ngoài mắng chửi tiếp tục như vậy sẽ khiến sĩ khí ngày càng giảm sút.

Đan Hùng Tín cắn răng nói:

- Dù sao chúng ta cũng phải cố gắng chống đỡ, truyền lệnh xuống sau khi công phá Hổ Lao quan xong cho mọi người tận tình cướp bóc mười ngày, mười vạn đại quân chúng ta ở đây chẳng lẽ lại còn sợ Hổ Lao quan nhỏ bé chật hẹp sao?

- Ý của ngươi là cùng Lý Ngôn Khánh quyết chiến?

- Hiện tại chỉ có cách tử chiến, kéo dài sẽ bất lợi với chúng ta.

Địch Nhượng trầm ngâm một lát rồi tán dương:

- Lão Đan ngươi nói không sai, truyền quân lệnh của ta mệnh cho tất cả các doanh nhận khẩu phần lương thực mười ngày, từ giờ trở đi thay nhau công kích ta cũng không tin Hổ Lao quan đúc bằng sắt théo, mười vạn đại quân chúng ta không công kích được.

Đan Hùng Tín tươi cười rạng rỡ, quay người xuống sắp xếp.

Kỳ thật những ngày qua Đan Hùng Tín cũng suy nghĩ rất nhiều.

Để cho một đám quân ô hợp đấu trận với quân Tùy không phải là một quyết định thông minh.

Chỉ có cách cường công Hổ Lao quan mới là biện pháp xử lý thích đáng.

- Địch Nhượng không chịu nổi rồi.

Thấy tiếng kèn vang rền của quân Ngõa Cương, ở đầu thành Hổ Lao quan cũng vang lên tiếng chiêng.

La Sĩ Tín suất bộ lui về trong Hổ Lao quan, lệnh kỳ màu đen ở trên cửa thành lay động, đong đưa ba lượt, tùy quân lập tức lên trên thành.

Tùy quân chi làm bốn quân, do Bùi Hành Nghiễm, La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo cùng với Tân Sĩ Kiệt từ Huỳnh Dương điều đến nắm giữ, Tân Sĩ Kiệt là tộc chất của Tân Văn Lễ, năm nay hai mươi sáu tuổi, nhưng đã có gần mười năm cầm quân.

Tân Văn Lễ cũng biết Lý Ngôn Khánh hiện tại thiếu tướng lãnh.

Hắn ở Hắc Thạch phủ tuy nói là nhân tài đông đúc nhưng mà dù sao cũng phải trấn thủ Hắc Thạch quan và Củng huyện không thể điều tới toàn bộ cho nên Tân Văn Lễ phái Tân Sĩ Kiệt tới hiệp trợ Lý Ngôn Khánh giữ Hổ Lao quan.

Vốn Lý Ngôn Khánh chia binh sĩ Hổ Lao quan làm bốn quân, Hám Lăng giữ một quân nhưng hiện tị Tân Sĩ Kiệt tới đây, Hám Lăng có thể rời chức vụ, mà Hám Lăng thật sự cũng thích ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh như hồi ở Cao Ly hơn.

Hơn nữa viện quân không ngừng tới binh lính không ngừng tăng lên.

Hiện tại Hổ Lao quan đã tụ tập tới mười vạn năm nghìn người để Hám Lăng làm giáo úy thì thật miễn cưỡng cho nên hắn cũng cam tâm tình nguyện thoái vị nhường cho Tân Sĩ Kiệt.

Bởi vì Hổ Lao quan cổng thành không rộng cho nên một quân đủ để thủ ngự.

Ở trên đầu tường quân coi giữ luân phiên thay nhau canh giữ, La Sĩ Tín lui ở phía bên trong sắp xếp đội ngũ.

La Sĩ Tín là người không chịu nổi tịch mịch cho nên đã kéo Bùi Hành Nghiễm, Vương Phục Bảo, leo lên trên đầu thành xem tình hình.

- Địch Nhượng cường công chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.

Tiêu Hoài Tĩnh cất tiếng nói:

- Ty chức đột nhiên nhớ tới chuyện Tào Mạnh Đức tiến thoái lưỡng nan ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hạ Hầu Uyên kia hỏi thăm khẩu lệnh, Tào Tháo nói đây là gân gà ăn vào thì vô vị bỏ đi thì tiếc... Hiện tại cũng là tâm tình của Địch Nhượng hiện nay.

Lý Ngôn Khánh nghe thấy nhịn cười không được.

- Hóa ra Hoài Tĩnh công cũng đọc tam quốc.

- Ha ha hổ thẹn, Tiêu mỗ gần đây mới biết sự kỳ diệu của Tam Quốc.

Hai người một bên hỏi một bên đáp không để ý đến đám quân Ngõa Cương bên ngoài vào trong mắt.

Mà sự tiêu sái bình tĩnh này lại lây truyền, Tân Sĩ Kiệt đang đứng ở bên cạnh cũng kính nể nhìn lại Lý Ngôn Khánh.

Lúc trước Tân Văn Lễ phái hắn tới hiệp trợ Lý Ngôn Khánh hắn còn không phục.

Nhưng hiện tại nhìn khí độ này hắn đã biết danh tiếng Lý vô địch hoàn toàn không phải ngẫu nhiên mà có được

Quân Ngõa Cương đã bày trận hoàn tất, người người nhiệt huyết sôi trào, hơn vạn cây cường cung cùng nhau phát ra tên như châu chấu bắn về phía Hổ Lao quan.

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hét lớn một tiếng, một tay nâng cự thuẫn đứng trước Lý Ngôn Khánh và Tiêu Hoài Tĩnh, thanh âm kẹt kẹt vang lên, từng khối đá lớn bắn vào.

Lý Ngôn Khánh tựa hồ như không thèm để ý, hắn cười ha hả nói với Tiết Thu:

- Địch Nhượng nghỉ ngơi hồi phục lâu như vậy mà chỉ có mấy thủ đoạn như vậy thật khiến cho người ta phải thất vọng.

Tiêu Hoài Tĩnh thì tỉnh táo cười một tiếng nói:

- Hẳn phủ quân còn có hậu chiêu?

Hắn bề ngoài bình tĩnh nhưng thanh âm vẫn đứt gãy cho thấy trong lòng vẫn lo lắng.

Lý Ngôn Khánh vẻ mặt trầm ngâm.