Chương 462: Mã Chu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Những ngày qua ta quan sát người này nói thật ta không thích hắn nhưng không thể không phủ nhận hắn ngôn từ hoa mỹ đúng là có bản lĩnh hơn người, mặt khác Hắc Thạch phủ chính là lục đại phủ ở Huỳnh Dương, ngươi đảm nhiệm chức vụ Hắc Thạch lang tướng đồng đẳng với Dương Khánh và Vệ Văn Thông quyền lực rất lớn, thậm chí còn cao hơn cả Vệ Văn Thông.

Sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều người.

Mà trong chuyện này Hứa Kính Tông là người khéo léo có thể vì ngươi mà xuất lực.

Lý Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.

- Ngươi chớ nghĩa nhiều, ta chỉ vì ngươi mà lựa chọn người thích hợp nhất thôi, ngoài ra còn có một người nữa ta muốn đề kỷ với ngươi.

- Ai vậy?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười tươi:

- Người này là học sinh ở Kỳ Lân quán, thủ hạ của lão Tiết, phụ trách chép sách.

Hắn tên là Mã Chu, năm nay mười lăm tuổi, hai năm trước hắn tới Kỳ Lân quán, được Khổng Dĩnh Đạt phụ giúp tiến vào bên trong, người này tuổi tác tuy không lớn nhưng cũng giống như Hứa Kính Tông ngôn từ hoa mỹ mà tính tình ngay thẳng có thể bổ sung cho Hứa Kính Tông.

Lý Ngôn Khánh nghe được thì hơi giật mình.

Mã Chu hình như là danh thần thời Trinh Quán, đảm nhiệm chức vụ giám sát ngự sử, trung thư lệnh.l

Nhưng không rõ Mã Chu này có phải là Mã Chu kia hay không, nếu là cùng một người thì chẳng phải Kỳ Lân quán của mình ngọa hổ tàng long sao?

Xem ra sau này cần phải lưu ý thêm Kỳ Lân quán mới được.

Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh nói:

- Đã vậy thì chọn hai người bọn họ.

- Tứ ca mặc dù huynh không thể đi cùng ta nhưng ta hi vọng huynh có thể lưu ý mọi chuyện ở Kỳ Lân quán hơn một chút, sau này thời cuộc vững vàng ta sẽ thường xuyên tới thăm Kỳ Lân quán.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả:

- Ta cũng có ý đó.

Mạch Tử Trọng lúc này đang cầm hoành đao híp mắt lại nhìn về phía xa xa.

Ở phía sau hắn Phí Thanh Nô im lặng đứng thẳng, như là một vị thần thủ hộ, sừng sững bất động.

- Tướng quân đã qua giờ Tý có xuất kích hay không?

Mạch Tử Trọng lắc đầu trầm giọng nói:

- Sương mù còn mỏng lúc này mà xuất kích chỉ sợ chưa đến hang ổ bọn cướp đã phát hiện ra tung tích.

- Đợi chút nữa sương mù dày đặc hơn đã, à đúng rồi Tô Liệt đã sắp xếp thỏa đáng chưa?

- Đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Tốt lắm.

Mạch Tử Trọng dứt lời quay người đi tới bên cạnh một tảng đá lớn mà khoanh chân ngồi xuống.

- Thanh Nô ngươi cũng ngồi xuống đi.

- Tướng quân tướng quân sắp xếp Tô Liệt ở sơn khẩu, không sợ bọn cướp phá vòng vây sao?

Mạch Tử Trọng cười ha hả nói:

- Nếu là người do Lý lang đề cử thì chắc hẳn người này có bản lĩnh thật sự. Con mẹ nó, ta cảm thấy hâm mộ người này, Lý lang xem ra rất coi trọng hắn, ba trăm người đều cưỡi ngựa đại uyển, những trang bị kia chỉ sợ ngay cả tả hữu kiêu vệ quân cũng chưa thể sánh với, ha ha, đúng là dụng tâm tư.

Nghĩ tới ba trăm Kỳ Lân vệ kia Phí Thanh Nô cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

Lúc mới gặp Kỳ Lân vệ, Phí Thanh Nô quả thực hoảng sợ, Kỳ Lân vệ kia đúng là trang bị quá tốt, không chỉ vậy mà còn vô cùng chỉnh tề, từ trên người toát ra một khí thế rất lớn, nhất định là đã trải qua lịch lãm rèn luyện.

Lúc đầu ngay cả Mạch Tử Trọng cũng tưởng rằng Kỳ Lân vệ là giang hồ đại đạo.

Sau khi hỏi thăm Hám Lăng thì mới biết được Kỳ Lân vệ nguyên là những người năm đó từ Cao Ly chém giết mà ra, sau đó lại tham gia cuộc chiến với Dương Huyền Cảm. Kỳ Lân vệ bọn họ từng hiệp trợ Từ Thế Tích mấy lần xuất chinh, thu hoạc rất khá.

Nói cách khác, Kỳ Lân vệ này là những người đã trải qua chinh chiến sa trường.

Chỉ bằng vào điểm này Mạch Tử Trọng cũng thế, Phí Thanh Nô cũng thế đều không khỏi sinh ra kính ý nồng đậm với Tô Liệt.

Tuy nhiên tôn kính thì tôn kính, Phí Thanh Nô vẫn không yên tâm để Kỳ Lân vệ phục kích tại sơn khẩu.

Vốn là sau khi nhận được tin báo của Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng nghe nói Củng huyện có ẩn náu tội phạm, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Củng huyện là nơi trọng yếu liên quan đến sự an nguy của Lạc Dương.

Cho nên có thể là một nhân tố uy hiếp Lạc Dương, hắn chưa từng nghe nói qua Giải Tượng nhưng có thể được Lý Ngôn Khánh gọi là tội phạm thì nhất định không thể tầm thường.

Gần giờ sửu, sương mù trong núi ngày càng trở nên dày đặc.

Mà ngọn đèn dầu ở chỗ sườn núi cũng đã dược dập tắt.

Mạch Tử Trọng đứng dậy nhìn qua Phí Thanh Nô, lại nhìn Hám Lăng ở cách đó không a.

Hắn hít sâu một hơi, gọi Hám Lăng qua rồi trầm giọng nói:

- Lão Phí, ngươi mang theo hai trăm người lên eo núi phía bên trái, A Lăng ngươi mang theo hai trăm người lên eo núi phía bên phải, ta sẽ mang hai trăm ngươi từ trung ương đột phá, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ bọn phỉ tặc.

Mắt thấy cự ly hang ổ ngày càng gần, Mạch Tử Trọng chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì nghe thấy ở phía bên phải truyền tới một tiếng hét to sau đó tiếng người kêu ngựa hí vang rền, sau đó là tiếng gào thảm thiết:

- Quan quân đến, là quan quân đến.

Hóa ra đội ngũ do Hám Lăng dẫn đầu đã công kích.

Mạch Tử Trọng cũng không dám do dự mà hét lớn:

- Xuất kích.

Hai trăm binh lính như mãnh hổ gào thét, hướng về phía hang động đánh tới, Mạch Tử Trọng xung trận lên trước, bước đi như bay.

Thủ vệ ở hang ổ bị hò hét bên phải hấp dẫn không chú ý tới Mạch Tử Trọng.

Đến lúc Mạch Tử Trọng tới cửa động thì đám thủ vệ mới phát hiện là địch tập kích bọn họ vội vàng ứng chiến liền bị Mạch Tử Trọng vung đao chém chết, võ nghệ của Mạch Tử Trọng là do Mạch Thiết Trượng truyền lại, có thể gọi là nhân tài kiệt xuất.

Đặc biệt là sau khi Mạch Thiết Trượng chết trận Mạch Tử Trọng từ Cao Ly trở về đã đóng cửa khổ luyện.

Một thanh hoành đao vô cùng mãnh liệt, nếu nói đối chiến với người trong giang hồ thì không phải là đối thủ, nhưng ở trên chiến trường thì lại vô cùng hung hãn.

- Có quan quân, có quan quân.

Đám cướp la lên, mà lúc này Phí Thanh Nô cũng suất bộ một bên khác, chủ động tập kích.

Giải Tượng sở dĩ đóng ở đây là vì hắn nhận được binh khí áo giáp mà lương thảo Doãn gia mang tớ vô cùng cao hứng, bày ra tiệc rượu ở đây bọn cường đạo sau khi cơm nước no nê, đang ngủ say không ngờ quan quân lại tới đây đánh trộm.

Theo nhân số mà nói thì Giải Tượng chiêm ưu thế.

Nhưng một bên không phòng bị một bên lại có chuẩn bị.

Cộng thêm quan phủ ở đây đa tôi luyện, lại có Mạch Tử Trọng, Phí Thanh Nô Hám Lăng ba người dẫn đầu, trận chiến này chưa bắt đầu đã phân thắng bại.

Lúc Mạch Tử Trọng dẫn người xông vào trong cửa hàng thì Hám Lăng cũng đã đem người tới.