Vương Đương Nhân nói:
- Ta từng nghe qua một lời tiên tri, Dương Thị sắp diệt, Lý thị sắp hưng, Lý thị này hẳn là Lý Mật? Từ xưa tới nay, đế vương có thượng thiên bảo hộ, cho dù thân lâm hiểm cảnh cũng không thể gặp nạn, lúc trước thiếu công bại binh, Lý Mật bị tùy quân bắt được lại đào tẩu ly kỳ, trước đây vài ngày quan quân vây bắt mà lại không hề bị sao, trên đời này nếu không có chuyện ông trời bảo hộ thì làm sao như vậy được?
Lời đồn Đào Lý chương đã sớm lưu truyền thiên hạ.
Vương Bá Đương cùng với Lý Công Dật nghe vậy cũng không khỏi sinh lòng kính sợ.
Sau khi đàm luận với Lý Mật một phen, bọn họ xác định Lý Mật đúng là có tài hoa.
Vương Bá Đương liền bái Lý Mật làm sư phụ, theo hắn học binh pháp, Lý Mật sau khi ổn định lại khôi phục khí phách năm đó dưới trướng Dương Huyền Cảm.
Cùng tháng, Dương Quảng cũng tới Lạc Thủy, leo lên thuyền rồng xuôi nam.
Hắn hiểu được tình huống của bọn Vương Đương Nhân liền bắt đầu tính toán.
- Chúng ta hiện tại ở Tế Thủy, nhìn thì phong quang nhưng thực ra hung hiểm vạn phần.
Hiện nay triều đình bắt đầu trấn áp nghĩa quân các nơi, Tế thủy là nơi giao thông tám phía, Huỳnh Dương một khi xuat binh thì hung hiểm vạn lần, cho nên nếu ở nơi này thì sớm muộn gì cũng bị quan quân tiêu diệt.
- Sư phụ vậy thì chúng ta phải làm sao?
Vương Bá Đương vội vàng hỏi thăm.
Lý Mật nghiêm mặt nói:
- Dương Quảng vô đạo, thiên hạ sớm muộn cũng đại loạn.
Hiện tại anh hùng khắp nơi liên tục khởi nghĩa, nhìn thì thanh thế to lớn nhưng thực tế là từng người tự chiến, chia rẽ lẫn nhau, quan quân tiêu diệt từng bộ phận, chúng ta trước đây có Lô Minh Nguyệt, Hác Hiếu Đức, Vương Bạc, Tả Hiếu Hữu đã thất bại, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của họ.
Luận thực lực chúng ta không thể so sánh với những anh hùng hào kiệt này?
Nhưng mà tại sao bọn họ lại bị quan quân đánh tan? Chỉ vì bọ họ không có ánh mắt lâu dài, không chịu hợp tác với nhau, Lô Minh Nguyệt bị Trương Tu Đà công kích, Hác Hiếu Đức ở Tương Vọng lại không chịu xuất binh cứu viện.
Tả Hữu Hiếu lúc bị vây khốn, Hác Hiếu Đức lại đánh nhau với Vương Bạc không chịu cứu viện.
Đợi sau khi Lô Minh Nguyệt và Tả Hữu Hiếu bị diệt, Hác Hiếu Đức và Vương Bạc cũng lần lượt bị đánh bại... Là bọn họ không được dân tâm hay là không có tinh binh hãn tướng? Đều không phải, chỉ vì ánh mắt của bọn họ thiển cận, chỉ nhìn cái được nhất thời mà không mưu đồ tương lai.
Cho nên chúng ta hiện tại nhìn thì không lo nhưng kỳ thật là sống chết trước mắt.
- Ta có một kế có thể khiến cho chúng ta tăng cường thực lực, Đông Quận là nơi yếu địa, Đông có thể mưu đồ Lê Dương, tây có thể chiếm lấy Lạc Dương, thẳng tiến sông Lạc là chỗ của Ngõa Cương, lúc này Ngõa Cương chỉ biết cướp bóc, chúng ta tới đó vừa được Ngõa Cương bảo hộ vừa được danh tiếng của bọn họ, triệu tập thiên hạ anh hào.
Địch Nhượng của Ngõa Cương chỉ là người hữu dũng vô mưu, đợi thời cơ chín muồi chúng ta có thể tiến quân về phía Đông Lấy Lê Dương, qua tây lấy Huỳnh Dương, Lạc Khẩu, thẳng tới Lạc Dương, thì đại sự có thể thành.
Lý Mật vẽ ra một con đường tốt khiến cho Vương Đương Nhân bọn họ tim đập thình thịch.
Đại Nghiệp năm thứ mười hai tháng tư, Lý Mật đã suất bộ tới Ngõa Cương.
Cùng tháng, Dương Quảng cũng tới Lạc Thủy, leo lên thuyền rồng xuôi nam.
*
Doãn Tông Đạo một đường chạy vội vào trong thư phòng.
- Cha, cha có chuyện gì tìm con mà gấp vậy?
Ở trong thư phòng ánh sáng mờ ảo, Doãn Đức đang ngồi ở đằng sau thư án, thở ngắn thở dài lộ vẻ sầu khổ.
Hắn đưa tay ý bảo Doãn Tông Đạo đi vào trong nhà do dự một chút rồi lấy ra một phong thư trên thư án thở dài một tiếng:
- Đây là gì vậy cha?
- Ngươi xem một chút rồi sẽ hiểu.
Doãn Tông Đạo trong ngọn đèn lờ mờ nhanh chóng lướt qua sau đó nhịn không được mà thét lên một tiếng kinh hãi, đứng lên tức giận không thôi:
- Cha, không thể đáp ứng bọn chúng những thứ này đúng là lòng tham không đáy, trước kia bọn họ đã muốn ba mươi xe lương thực và năm mươi áo giáp, kết quả ngay cả cọng lông của Lý Ngôn Khánh cũng không chạm vào được, rõ ràng là không biết tốt xấu mà hiện tại lại đòi mười vạn quan.
Doãn Đức ngẩng đầu tức giận khẽ gầm:
- Ngươi la lên, la lên đi, cả quan phủ cũng biết rồi.
- Thế nhưng mà...
- Nhi tử con mau ngồi xuống đi.
Doãn Đức để cho Doãn Tông Đạo ngồi xuống rồi thở dài:
- Cũng là do cha tính sai, hợp tác với những tên đạo phỉ này, tuy nhiên hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao...Trong thư nói rất rõ ràng, nếu như chúng ta không giao đủ mười vạn quan thì bọn chúng sẽ nói chúng ta cấu kết với Lý Ngôn Khánh, chuyện này con cũng biết né như truyền ra ngoài thì chỉ sợ Doãn gia chúng ta sẽ tan cửa nát nhà.
- Ý của cha là... đáp ứng bọn chúng?
- Giải Tượng nói chỉ cần chúng ta đưa thêm mười vạn quan là bọn họ sẽ nghĩ cách giết chết Lý Ngôn Khánh, sau đó sẽ mang người rời xa Củng huyện.
Lông mày của Doãn Tông Đạo khẽ nhíu lại:
- Hắn có bản lĩnh này sao?
- Có hay không hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể như thế.
Hiện nay Lý Ngôn Khánh được phong làm Ưng Dương Lang Tướng ở Hắc Thạch phủ, ít ngày nữa sẽ tới tiếp nhận, nếu như sắp xếp thỏa đáng mà nói thì không phải là không thể thành công.
- Tuy nhiên hiện tại quan phủ phong tỏa vô cùng chặt, muốn đưa nhiều tiền bạc tơ lụa ra ngoài thì không thể.
Ta đã nói với Giải Tượng, mười vạn quan đổi thành 150 thiết giáp, hai trăm thanh giáo, năm mươi con chiến mã và năm mươi xe lương thực, những vật này không thể mua sắm ở Củng huyện nhưng ta đã sắp xếp thỏa đáng từ đường thủy ở Lạc Dương đưa tới, sáng ngày mai con tới Nam Sông độ nhận hàng, sau đó mang lên núi cao sẽ có người của Giải Tượng tiếp nhận.
Nam Sông độ chính là một độ khẩu của sông Lạc, thuyền bè qua lại rất nhiều.
Doãn Tông Đạo nói:
- Tại sao lại là con?
Doãn Đức trừng mắt:
- Nếu không phải vì ta muốn hả giật cho nghiệt tử nhà ngươi thì tại sao phải đi đắc tội với Lý Ngôn Khánh, khiến cho hiện tại phải lo lắng? Hiện tại trong thành đã kiểm tra sát sao, hôm nay ta lại cho Doãn Triệu ra khỏi thành, hiện nay con quan hệ với thủ vệ cửa thành không tệ sẽ không khiến người ngoài chú ý.
Doãn Tông Đạo ngập ngừng nửa ngày sau mới tình nguyện gật đầu.
- Sáng sớm ngày mai con cùng với Doãn Triệu cùng đi.
- Nếu như người ta hỏi thì nói là tới Lạc Dương xem một số sinh ý... Tông Đạo việc này liên quan đến tồn vong của Doãn gia chúng ta, con chớ có chủ quan.
Doãn Tông Đạo tuy chơi bời lêu lổng nhưng cũng biết nặng nhẹ.
Trong lòng hắn không cam lòng nhưng cũng phải đáp ứng.
Nhìn theo bóng lưng của Doãn Tông Đạo, Doãn Đức thầm thở dài một tiếng.
Chỉ mong rằng lúc này không phát sinh chuyện sai lầm nào, nói cách khác có thể khiến cho Lý Ngôn Khánh tan cửa nát nhà.
Lúc này ở hậu hoa viên Lý phủ đang bày tiệc rượu.
Trời vào giữa hè, vô cùng nóng bức.
Đi lại trên phố cũng cảm thấy nóng nực.
Tuy nhiên hoa viên lại cực kỳ mát mẻ, lục liễu lay động, gió mát phất phơ, trên mặt hồ, hoa sen đua nở, cực kỳ động lòng người, lúc này Lý Ngôn Khánh đang cùng với những khách nhân nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt.
Tiệc rượu hôm nay là để ăn mừng Lý Ngôn Khánh đảm nhiệm chức Ưng Dương Lang tướng Hắc Thạch phủ.
Dương Quảng lúc ở Lạc khẩu leo lên thuyền rồng cũng đã phái sứ giả truyền đạt sự bổ nhiệm của triều đình với Lý Ngôn Khánh.
Ưng Dương Lang Tướng ở Hắc Thạch phủ được tám trăm thạch bổng lổng mỗi năm.
Bọn họ không chịu sự tiết chế của địa phương, chỉ nghe theo mười hai vệ phủ sai, cũng có quyền quyết định nếu như địa phương xảy ra biến cố, Ưng Dương phủ có thể tạm thời thay thế phủ của quan địa phương, tiến hành chế độ quân đội.