Chương 431: Dương Quảng vui vẻ.

Vương Hoàng cất tiếng nói:

- Kỳ lân quán, cái tên này rất tốt.

- Mệnh của tiên sinh là Kỳ lân đài, tuy nhiên chỉ có mình ta biết.

- Về phần kỳ lân quán ta thấy đây là chuyện cấp bách cần phải nhanh chóng xây dựng.

- Vì sao vậy?

- Bởi vì năm sau triều đình sẽ phái quận trưởng tới.

Hai mắt của Vương Hoàng liền sáng ngời, từ câu nói của Ngôn Khánh, hắn đã nghe ra điều bất thường.

Người đảm nhiệm chức quận trưởng Huỳnh Dương rốt cuộc là ai?

Đến nay còn chưa biết được, cho nên cần phải hành động sớm.

- Nếu đúng là như thế thì cần phải nhanh chóng hành động, lão phu lập tức tiến về Bách Hoa cốc điều tra.

Lý Ngôn Khánh gật đầu:

- Mang theo Thẩm Quang cùng đi, mặt khác còn có một số người võ nghệ cao cường.

Vương Hoàng đáp ứng rồi cáo từ rời diết.

Mà Ngôn Khánh thì ở trong phòng bồi hồi, Kỳ Lân quán này do người nào chủ trì mới thỏa đáng đây?

Người này nhất định phải có danh khí tài học xuất chúng, nhưng không thể là quan viên ở trong triều, thậm chí không thể có công danh gì.

Mấu chốt là người này phải có giao tình với Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh trầm ngâm một lúc sau đó linh quang lóe lên, trong đầu hiện ra một người hợp với yêu cầu của hắn.

*

Trác quận tuyết rất lớn.

Dương Quảng ở trong nội cung Lâm Sóc triệu kiến quần thần, hiỏ thăm tình hình chinh phạt Liêu Đông, sau đó hết hứng thú trở về hậu điện.

Lâm Sóc nội cung diện tích rất lớn, ở bên trong có mấy chục tòa cung điện.

Mà ở ngoài điện, đóng mấy vạn cấm quân cũng là căn cứ địa ở cuộc chiến Liêu Đông của Dương Quảng.

Tuy nhiên hai lần chinh phạt Liêu Đông không có kết quả khiến cho Dương Quảng cảm thấy buồn bực, mà loạn của Dương Huyền Cảm khiến hắn cảm thấy vô cùng không vui.

Mặc dù loạn đã dẹp yên nhưng Dương Quảng vẫn như trước vô cùng bất an, Tiêu hoàng hậu tới Lâm Sóc cung khiến cho Dương Quảng nhiều ít được sự an ủi bên trong.

Ở ngoài điện trời đông giá rét.

Ở trong điện ôn hòa như xuân.

Tiêu hoàng hậu đang xem thơ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.

- Tử Đông, nàng đang xem gì mà thoải mái vậy, không bằng nói ra cho trẫm cao hứng một phen.

Dương Quảng hiếu kỳ hỏi thăm, Tiêu hoàng hậu vội vàng buông thư, nhanh chóng tiến lên hành lễ nhưng liền bị Dương Quảng ngăn lại.

Tiêu hoàng hậu nói:

- Là Lạc Dương truyền thư tới, tuy nhiên nghĩ lại chắc bệ hạ không có hứng thú.

- Lạc Dương có tin tức gì, hẳn là có biến cố?

Lúc này Dương Quảng giống như chim sợ cành cong, nghe thấy Lạc Dương có thư liền lập tức lo lắng.

Tiêu hoàng hậu nói:

- Lạc Dương yên ổn, nếu như có sự cố chắc chắn sẽ trình báo với bệ hạ trước, làm sao lại đưa tới chỗ của thần thiếp. Đây là thư của Đồng nhi gửi tới, kể một số chuyện lý thú ở Lạc Dương... bệ hạ, bệ hạ cũng hứng thú với mấy chuyện này sao?

- Lúc này rãnh rỗi, nghe một chút cũng không sao.

- Nếu vậy thì thần thiếp dông dài rồi.

Tiêu hoàng hậu đem mấy chuyện lý thú trong thư mà nói, Dương Quảng xem ra cũng không hứng thú với chuyện này, vì vậy nàng liền đổi ngữ khí:

- Bệ hạ còn nhớ tên Cuồng Sinh không?

- Cuồng Sinh nào?

- Chính là tên Cuồng Sinh Bi Lai Hồ.

Dương Quảng hứng thú tò mò hỏi:

- Thế nào, tên cuồng sinh kia vừa có tác phẩm xuất sắc sao?

- Tác phẩm xuất sắc không có, ngược lại gần đây hắn lập ra một cái Kỳ Lân quán.

Dương Quảng nhíu mày lại, trầm giọng hỏi:

- Kỳ Lân quán là cái gì vậy?

- À, là chỗ tụ tập một số văn sĩ tu bổ kinh sử.... bệ hạ bệ hạ có biết cái tên Cuồng Sinh này tu sửa kinh sử gì không?

Dương Quảng nghe được thì sắc mặt âm trầm.

Hắn vốn vẫn nghi kỵ với người trong sĩ lâm liền không vui nói:

- Tư sửa kinh sử gì?

- Thánh Hiền chú.

Dương Quảng khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn lại Tiêu hoàng hậu thò tay cầm lấy phong thư kia, Lý Ngôn Khánh ở Củng huyện giữ đạo hiếu, đồng thời ở gần Bách hoa cốc xây dựng nên một cái Kỳ Lân quán, chuẩn bị chiêu mộ một số văn sĩ, biên soạn một bộ sách tên là Thánh Hiền chú.

Hắn dùng các sự tích thánh hiền giáo hóa dân chúng.

Nghe nói, Lý Ngôn Khánh đã bắt đầu khởi công tòa Kỳ Lân quán này, còn mời tới Tiết Thu của Tiết thị.

- Tiết Thu, chính là con của Tiết Đạo Hành? Bốn năm trước từng viết một quyển sách Thái Bình luận?

Tiêu hoàng hậu nói:

- Đúng là người này.

Phụ thân của Tiết Thu chính là Tiết Đạo Hành, Dương Quảng còn nhớ rõ, Tiết Thu lúc trước làm nên Thái Bình Luận hắn còn trách cứ một phen, về sau thiếu chút nữa là Bạch y Di Lặc gây nên một chuyện giống như Thái Bình đạo, điều này chứng minh Thái Bình Luận không phải là thứ nói suông, Dương Quảng về sau không muốn cúi đầu cho nên không dùng Tiết Thu.

- Thánh Hiền chú này...

Dương Quảng nhìn xuống, thời gian trôi qua, khuôn mặt tối tăm liền lộ ra một sự vui vẻ.

- Xem ra có không ít người bị ghi chép trong này.

Thánh Hiền chú này chủ yếu là ghi chép những sự tích thánh hiền từ thời xuân thu chiến quốc tới nay, đứng đầu chính là Khổng thánh nhân.

Bên cạnh đó còn rất nhiều chuyện chế giễu đệ tử thế gia, làm người khác động tâm.

Nếu như có thể để tổ tiên của mình xếp vào trong Thánh Hiền chú thì chẳng phải là một chuyện vinh dự hay sao? Lý Ngôn Khánh đã cùng với Lạc Phổ thư quán lập nhiều văn ước, chia Thán Hiền chú ra làm nhiều mảng, quyển sách về xuân thu, chiến quốc, tần sở, lưỡng hãn, lưỡng tấn.

Kết quả là khiến cho thế gia Lạc Dương rục rục nhộn nhạo.

Đồng thời Kỳ Lân quán cũng biên soạn Gian Vọng chú, đem các gian vọng từ thời xuân thu chiến quốc ra bình luận.

Người chủ biên chính là Lý Ngôn Khánh.

Đối với gian vọng Ngôn Khánh ngôn từ vô cùng sắc bén, nghiêm khắc phê phán.

Điều này khiến cho rất nhiều thân sĩ Lạc Dương hãi hùng khiếp vía, nhà ai mà chẳng có mấy tên bại hoại cặn bã, nếu như bị xếp vào quyển sách gian vọng này thì xấu hổ chết mất.

Dương Quảng xem xong liền nhịn không được mà cười ha hả.

Hắn thích nhất là nhìn những thế trụ trong triều phải chật vật, xem ra bọn họ vì Gian Vọng chú mà phải hao tổn nhiều tâm tư rồi.

- Tên cuồng sinh này xem ra đã làm được một chuyện tốt.

Dương Quảng nghĩ nghĩ rồi nói với Tiêu hoàng hậu:

- Lý Ngôn Khánh biên soạn hai quyển sách này thật là một chuyện động viên lớn cho triều đình, mau đem 2000 khoảnh ruộng ở bách Hoa cốc ban thưởng cho hắn, lại lấy ra từ trong kho phủ mười vạn quan, trợ giúp cho Lý Ngôn Khánh soạn sách.

- Bệ hạ thánh minh.

- Đúng rồi quận trưởng Huỳnh Dương quận đã xác định được ai chưa?

- Đồng Nhi nói chưa xác định được.

- Đã như vậy thì để cho Dương Khánh tiếp nhận chức quận trưởng Huỳnh Dương quận.