Chương 426: Thu phục Long Tử.

Chỉ thấy mày kiếm của hắn nhếch lên, nghiêm nghị quát:

- Mở lồng sắt cho ta.

Hắn rất thích ngựa, đặc biệt là những loại ngựa dữ dằn, năm đó hắn đạt được Ngọc Đề Tuấn cũng là trải qua một phen thuần hóa.

Dương Huyền Cảm tuy phái người mang cho hắn con Đạp Tuyết Sư Tử thông nhưng Lý Ngôn Khánh cũng không thích cho lắm.

Ngựa là ngựa tốt nhưng cần phải thêm vài phần dữ dằn, yên tĩnh quá mức Ngôn Khánh cũng không thích. Con Sư Tử Thông kia nghe nói, là ngự mã của Dương Huyền Cảm, trước kia là do Dương Kiên ban cho Dương Tố rồi Dương Tố lại dùng nó tặng cho Dương Huyền Cảm.

Nói cách khác, Sư Tử Thông không sinh trưởng ở trên thảo nguyên, nó sinh tồn trong thế giới loài người.

Cho nên tính tình của nó không có chất của ngựa hoang, không có can trường. Mà con Long Tử này thì không như vậy, khí chất của nó vô cùng khốc liệt, đây mới là thần mã chân chính.

Sư Tử Thông tuy thần tuấn nhưng so với Long Tử thì lại chênh lệch quá nhiều.

Lý Hiếu Cơ bọn họ liền biến sắc muốn tiến lên ngăn cản nhưng chưa chờ bọn họ mở miệng, Lý Ngôn Khánh đã lấy từ trong tay của một tên gia tướng đao thép, chém đứt dây khóa, sau đó mở lồng sắt ra.

Ngôn Khánh nói:

- Nếu như ta chế ngự không được nó thì thả nó ra.

Loại thần mã này không tồn tại được trong hồng trần, nếu không chiếm được nó thì ta thả cho nó tự do.

Lý Hiếu Cơ, Vương Hoàng Vương Khuê đều hai mặt nhìn nhau.

- Công tử, con ngựa này là do Cửu gia tốn mười vạn quan, tổn thất hơn mười tên hảo thủ mới có được.

Vương Khuê nhịn không được mở miệng nhưng lại bị Vương Hoàng ngăn cản lại.

Ngôn Khánh cũng không quay đầu, tập trung tư tưởng nhìn Long Tử đi từ trong lồng sắt ra.

Long Tử sau khi bước ra liền hí dài như sấm động.

Sau đó nó cũng không bỏ trốn.

- Thiếu gia, xem ra nó muốn cùng với thiếu gia đọ sức một phen.

Thẩm Quang từ trong ánh mắt của Long Tử có thể nhìn ra ý đồ của nó nên mở miệng nhắc nhở Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh cười ha hả, đem trường bào cởi ra, lộ ra một thân thể cường tráng, hắn thò tay ngoắc về phía Long Tử, ý nói Long Tử tới đây.

Long Tử được người Tây Vực tôn sùng là yêu ma dĩ nhiên là có linh tĩnh.

Nó tuy không rõ ý của Ngôn Khánh lắm, nhưng cũng biết là Ngôn Khánh khiêu khích, nó liền hí dài, cúi đầu xuống, điên cuồng vọt tới Lý Ngôn Khánh.

Ta nể mặt ngươi nên mới đấu một trận, ngươi lại dám xem thường ta?

Nghĩ tới đây Long Tử vô cùng tức giận.

Con mẹ nó, con ngựa này chạy thật quá nhanh.

Nói thì chậm, lúc đó Ngôn Khánh nghiêng người tránh qua, mà Long Tử giống như là cự long, bay lên trên không đánh về phía Lý Ngôn Khánh.

Thẩm Quang không kìm được mà quát to một tiếng:

- Ngựa tốt.

Con ngựa này khó trách được gọi là Long Tử, quả nhiên là hung hãn như là thần long.

Lý Hiếu Cơ thấy vậy liền biến sắc, hắn sau khi nghe Ngọc Đề Tuấn của Lý Ngôn Khánh chết trận còn làm một bài Hồ Mã để tưởng niệm, cho nên tìm cho Ngôn Khánh một thớt bảo mã lương câu.

Trước kia Lý Hiếu Cơ cũng không từng chứng kiến con Long Tử này, chỉ là nghe nói tràng diện vây bắt nó vô cùng thảm thiết,.

Vây bắt thảm thiết vì một con ngựa, Lý Hiếu Cơ đều biết rằng con ngựa này lợi hại cỡ nào.

Bọn họ vốn tưởng rằng giam trong tù lồng có thể từ từ thuần hóa.

Lại không ngờ Lý Ngôn Khánh lại cùng với Long Tử đấu với nhau.

- Thẩm tráng sĩ, mọi người mau đến giúp Ngôn Khánh.

Lý Hiếu Cơ vô cùng lo lắng lớn tiếng gọi.

Chỉ thấy Thẩm Quang ngăn cản gia tướng:

- Cửu gia hiện tại đừng đi qua, Long Tử đang cùng với thiếu gia chiến đấu nếu như có người khác xen vào thì sẽ khiến cho Long Tử nổi giận khi đó nó sẽ liều chết bỏ trốn, gây chuyện không tốt còn có thể bị thương, thiếu gia đối với chuyện này lại có kinh nghiệm.

- Thế nhưng mà....

Lòng Lý Hiếu Cơ nóng như lửa đốt, hắn cũng biết Thẩm Quang nói không sai.

Cho nên Lý Hiếu Cơ ở bên cạnh quan sát chỉ thấy lúc này Lý Ngôn Khánh cùng Long Tử đã qua vài chiêu với nhau, cả hai cũng thu vẻ khinh thị lại mà Lý Ngôn Khánh lúc này đã toát đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Con ngựa này đúng là đã thành tinh.

Khó trách được người Tây Vực coi nó là yêu ma, không những mạnh mẽ mà còn vô cùng linh hoạt, thủ đoạn công kích hung hãn.

Nó có thể đem toàn bộ thân thể của hắn trở thành vũ khí.

Bốn vó cổ và đuôi, thân thể.... đáng sợ nhất là con ngựa này rất thông minh và vô cùng xảo trá.

Trong chốc lát giao phong, Ngôn Khánh đã ba lần gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên thời gian trôi qua Ngôn Khánh cũng đã nắm được nhược điểm của Long Tử.

Tuy nhiên vì không tiếp cận nên không thể dùng thủ đoạn được.

Chỉ có thể né tránh, tập trung tinh thần mà chờ thời cơ.

- A, mọi người đang ở chỗ này sao

Đúng lúc này truyền tới một thanh âm chất phác, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cầm theo hai cái đòn gánh, trong đó đựng bốn hộp cơm cực lớn ở bên ngoài gian nhà tranh.

Ngôn Khánh bị phân tâm, Long Tử đột nhiên mạnh mẽ đánh tới Lý Ngôn Khánh.

Lúc này Lý Ngôn Khánh không thể né tránh bị Long Tử đánh thẳng tới ngực.

Ngôn Khánh chỉ cảm thấy ngực của mình giống như bị đại chùy đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi.

Choang! Lý Hiếu Cơ đã rút trường đao ra đang muốn xông lên thì chỉ thấy lúc này Lý Ngôn Khánh đã ôm cổ của Long Tử, mà Long Tử lại không vung vẩy nữa, chỉ thấy Thẩm Qung vội vàng ngăn Lý Hiếu Cơ lại:

- Cửu gia ngàn vạn lần không nên vọng động.

- Ngươi tránh ra cho ta.

- Cửu gia lúc này cửu gia mà đi thì chỉ giống như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, còn ảnh hưởng tới tính mạng của thiếu gia.

Lý Hiếu Cơ còn muốn bức lui Thẩm Quang thì nghe thấy Vương Khuê la lên một tiếng:

- Cửu gia nhìn kìa.

Chỉ thấy Long Tử vừa rồi còn hung hãn bây giờ đã hòa hoãn rất nhiều, hí dài vài tiếng. Mà Ngôn Khánh vãn áp dưới thân thể của nó, cũng không biết hắn làm gì nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ của Long Tử, hiển nhiên là phòng bị Long Tử có hoa chiêu gì.

Ánh mắt của Long Tử dần dần không còn lệ sắc nữa.

Kể cả đám người Thẩm Quang cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho ngạc nhiên.

Yêu ma dữ dằn hung hãn như vậy tại sao lại biến thành như vậy. Thẩm Quang la lên:

- Thiếu gia nó đã thuần phục, có thể buông tay rồi.

Lý Ngôn Khánh buông tay ra, thân thể của Long Tử liền đứng thẳng lên.