Chương 414: Giết Trịnh Thiện Nguyện

Đột nhiên một đội thiết kỵ xuất hiện ở sườn núi.

Cầm đầu là một viên tiểu tướng, người này đội nón ngân giáp, mặt che mặt nạ, dưới chân là một con đại uyển lương câu, cầm một cây trường giáo.

Ở phía sau hắn là hắc bạch hai viên đại tướng, cũng cưỡi trên mình đại uyển lương câu, một người cầm song phủ một người cầm mạch đao. Ngân giáp tiểu tướng chỉ Trịnh Thiện Nguyện mà quát lớn:

- Phản tặc Trịnh Thiện Nguyện, Lý Ngôn Khánh đã đợi từ lâu, còn không mang đầu dâng lên.

Đại uyển lương câu hí dài, trong chốc lát Trịnh Thiện Nguyện mặt trắng bệch không còn chút máu này.

Hắn run rẩy, sau nửa ngày mới la lên:

- Địch tập kích dính mai phục rồi, mau ngăn bọn chúng lại.

Binh mã dưới trướng vừa nghỉ ngơi, muốn lấy lại tinh thần là điều vô cùng khó khăn, trong chốc lát ở sườn núi trở nên loạn một bầy.

Ngôn Khánh thúc ngựa lao tới sườn núi, trường giáo tung bay, hướng về phía Trịnh Thiện Nguyện mà bổ thẳng.

Nói thật Lý Ngôn Khánh và Trịnh Thiện Nguyện trước tới giờ vẫn chưa có gì xung đột trực tiếp.

Trước kia ở Huỳnh Dương, hắn không có khả năng trêu chọc Trịnh Thiện Nguyện mà Trịnh Thiện Nguyện cũng chỉ xem Trịnh Nhân Cơ Trịnh Nguyên Thọ là đối thủ Ngôn Khánh trong mắt hắn chỉ là một tên tiểu hài nhi miệng còn hôi sữa.

Nhưng hiện tại Lý Ngôn Khánh lại lẳng lặng động sát niệm.

Đại uyển lương câu phía dưới chân của hắn tên là Truy Phong, dĩ nhiên không so được với Ngọc Đề Tuấn năm đó nhưng cũng là bảo mã mà Mã Tam Bảo tuyển chọn từ nghìn vạn con ở Tây Vực, đặc điểm của nó là chạy nước rút với tốc độ cực kỳ nhanh, cho nên mang danh là Truy Phong. Chỉ thấy Truy Phong lao như điện chớp xuống sườn núi, phản quân chưa đứng vững thì hoành giáo của Lý Ngôn Khánh đã phóng ra, hai đạo hàn mang xuất hiện, hai luồng máu tươi phun tung tóe.

Trường giáo trong tay của Lý Ngôn Khánh được thiết kế chuẩn xác, sử dụng thuận tay, Ngôn Khánh dùng giáo như sư tử vồ thỏ, lại lưu lại ba thành thực lực, giáo đánh vào thân thể địch nhân thuận thế mà rút ra, hai gã phản quân lúc này đã xuất hiện hai lỗ máu, ngã xuống đất mà lập tức mất mạng.

Đối phó với những phản quân này Ngôn Khánh dĩ nhiên là có nhiều thủ đoạn.

Cơ hồ hắn không có bất kỳ thứ gì ngăn cản, một đường chém giết đã tới trước mặt của Trịnh Thiện Nguyện.

Trịnh Thiện Nguyện sau khi thất thần cũng kịp có phản ứng.

- Con của ta, cứu ta.

Ngâm thơ tác đối, Trịnh Thiện Nguyện am hiểu vô cùng, nhưng mà ở trên chiến trường chém giết, đây mới là lần đầu của vị Huỳnh Dương Trịnh thị tộc trưởng này, cho nên lúc Lý Ngôn Khánh đến trước mặt hắn không biết phải làm sao, thậm chí ngay cả quay đầu chạy trốn cũng quên mất, chỉ có thể ở một chỗ la lớn cứu mạng.

Con trai trưởng của Trịnh Thiện Nguyện là Trịnh Ngọc, thứ tử Trịnh Phương, không nói nhiều lời xông lên, muốn song chiến với Lý Ngôn Khánh.

Con thứ ba là Trịnh Ngải con thứ tư là Trịnh Lam tiến lên, ngăn cản hai người Hùng Khoát Hải và Hám Lăng. Hùng Khoát Hải theo Lý Ngôn Khánh giết được thống khoái bị người ngăn cản liền giận tím mặt, chỉ thấy hắn ở trên ngựa gào thét, làm cho Trịnh Ngải hãi hùng khiếp vía, Hùng Khoát Hải nghiêng người lấy nách kẹp lấy đầu thương của Trịnh Ngải, búa thuận thế vung một cái, rắc rắc hai tiếng, đầu của Trịnh Ngải đã bị chặt bỏ, máu tươi phun ra tung tóe, chiến mã vô chủ chạy vào đồng hoang.

Cái búa này xuất hiện từ rất sớm.

Nhưng cách dùng búa không nhiều, từ thiờ nhà Thương búa rất thịnh hành, tới thời nhà Chu, búa trở thành lễ khí nghi thức dần dần bị người ta lãng quên, đến triều nhà Hán, man nhân phía nam sáng chế ra phủ pháp, búa trở thành lợi khí chém giết trên chiến trường.

Hùng Khoát Hải sử búa không giống như phượng đầu búa dùng ở cuối thời nhà Tùy mà là do Ngôn Khánh vẽ hình chế tạo ra mà thành, lực sát thương của nó vượt xa so với phượng đầu búa, ngoại hình nhanh nhẹn dũng mãnh, trấn nhiếm nhân tâm, cộng thêm với việc Ngư Câu La truyền thụ ba mươi phương pháp dùng búa, Hùng Khoát Hải khổ luyện Hỗn Nguyên Cầu uy thế của búa này khiến cho người ta phải sợ hãi. Trịnh Ngải chỉ mới học qua võ nhệ thô sơ làm sao có thể đọ sức với Hùng Khoát Hải được? Ở bên kia Trịnh Lam chống lại Hám Lăng, bị Hám Lăng cướp đi binh khí, thuận tay một đao chém đứt đầu.

Hai người này đi mở đường chém đầu khiến cho người khác phải sợ hãi.

Phản quân ở xung quanh vốn đã rối loạn tay chân hiện tại thấy huyết nhục bay tứ tán sợ tới mức vứt bỏ binh khí quay đầu chạy đi.

Nhưng đi chưa được hai bước thì đã nghe sau núi có tiếng ngựa hí, Tạ Khoa đột nhiên dẫn binh xuất hiện, ở trên một sườn núi khác lại xuất hiện một chi thiết khị, cầm đầu là một viên đại tướng mặc áo giáp màu đen, tướng mạo oai hùng, tay cầm một cây thiết phương giáo.

Thiết phương giáo chẳng những có thể dùng chiêu số như giáo bình thương mà còn có rất nhiều chiêu bổ và quét, mỗi khi đánh xong sẽ lưu lại một vết thương hình lăng trụ, chỉ cần bị thương là không ngừng đổ máu. Ngôn Khánh lúc mới nhìn thấy Thiết Phương giáo cũng cảm thấy dao găm tam lăng trong quân đội đời sau chỉ sợ cũng thoát thai từ cái thiết phương giáo này.

Người này đúng là cháu trai của Tân Thế Hùng, phòng thủ Hồng Nghê Quan Tân Lễ.

Lúc này Ngôn Khánh đã dùng hai chiêu đem Trịnh Ngọc và Trịnh Phương đánh ngã xuống ngựa.

Trịnh Thiện Nguyện được sự bảo vệ của Trịnh An hợp sức lấy một con ngựa liều mạng chạy trốn, tuy nhiên hai người cưỡi một con, con ngựa chưa thể tiếp nhận được.

Nhìn thấy Tân Lễ, Lý Ngôn Khánh và Tạ Khoa liền ba mặt vây quanh, Trịnh An cũng bất chấp cha của mình, trở tay đẩy Trịnh Thiện Nguyện xuống ngựa, Trịnh Thiện Nguyện nuông chiều Trịnh An từ bé, không ngờ nhi tử này lúc nguy hiểm lại đẩy hắn xuống ngựa.

Bịch một tiếng Trịnh Thiện Nguyện đã ngã xuống mặt đất.

- Con của ta....

Hắn lớn tiếng gọi, Tân Lễ tới trước mặt của hắn, dùng thiết phương giáo bổ vào đầu, đánh cho óc của Trịnh Thiện Nguyện bị vỡ toang.

Đôi mắt của hắn còn trừng trừng, có lẽ lúc chết Trịnh Thiện Nguyện cũng không tin con của hắn lại vứt bỏ hắn.

- Đồ vô sỉ, chạy đâu.

Lý Ngôn Khánh và Tạ Ánh Đăng nhìn thấy một màn này thì trong lòng tức giận.

Không ngờ trên đời lại có người hèn hạ vô sỉ như vậy, một mình đào tẩu đẩy cha của mình xuống, cái này không quan hệ đến việc ân oán mà là đạo lý cơ bản của con người. Ngôn Khánh nhịn không được tức giận quát mắng, hắn tháo cung tên xuống, ba mũi tên liên châu bắn về phía Trịnh An.

Cùng lúc đó Tạ Khoa cũng bắn ba mũi tên liên châu.

Tất cả mũi tên đều rơi lên trên người của Trịnh An, chỉ nghe thấy hắn hét thảm một tiếng, té xuống ngựa, một chân còn treo lên trên bàn đập bị chiến mã kéo đi chạy như điên, dần dần biến mất. Cùng lúc này, chiến sự ở sườn núi đất đỏ cũng đã chấm dứt toàn bộ.

Hùng Khoát Hải toàn thấn đầy máu, không ngừng lắc đầu mà nói:

- Không thú vị, không thú vị.

Người này cảm thấy chém giết chưa đã, mà Hám Lăng ở bên cạnh tuy không nói gì nhưng cũng nhìn lại, biểu lộ đồng ý với hắn.

- Lý công tử, những phản tặc này?