Chiến sự ở Huỳnh Dương, bắt đầu trở nên khó bề phân biệt, Dương Huyền Cảm ở Lạc Dương ngày càng cảm nhận được áp lực trầm trọng. Theo chủ trương của Lý Mật, Dương Huyền Cảm bắt đầu bỏ qua Lạc Dương, đi thẳng vào quan, nếu như hắn có thể cướp lấy Trường An, bằng ảnh hưởng của Dương thị trong giới quan lại thì không chừng có thể đứng vững chân, vì vậy Dương Huyền Cảm mệnh cho đệ đệ của hắn là Dương Tích Thiện đóng quân ở Hoàng Thiên Nguyên, hấp dẫn chú ý của Vệ Thăng sau đó hắn suất lĩnh một chi kỵ quân, lao thẳng tới Trường An. Trường An lúc này binh lực hư không.
Nhưng ai cũng không ngờ, lúc bọn họ đi ở Hoằng Nông đã truyền tới một tin tức.
Thái thú Hoằng Nông nghe nói Dương Huyền Cảm đánh vào quan thì lập tức hạ lệnh, khai mở phần mộ tổ tiên Dương gia, thi thể của Dương Tố cũng phơi ngoài hoang dã.
Ở thời cổ đây là một thủ đoạn vô cùng tàn bạo.
Dương Huyền Cảm sau khi biết được tức giận không thôi, mặc du Lý Mật khuyên bảo thế nào hắn cũng không chịu nghe xua binh tấn công Hoằng Nông, thề phải báo thù rửa hận, nhưng mà Hoằng Nông thái thú đã sớm tử thủ, không chịu xuất kích, phòng thủ Đồng Quan là Vệ Thông liền xuất binh cứu viện, còn có Vệ Thăng sai người quay lại trở binh giáp công, Dương Huyền Cảm thảm bại ở Hoằng Nông, chỉ mang theo hơn mười kỵ binh hốt hoảng trở về Hoàng Thiên Nguyên.
Nhưng khi hắn tới Hoàng Thiên Nguyên thì biết được một tin tức bất ngờ: Huỳnh Dương thất thủ, Hổ Lao quan thất thủ.
**
Đúng như Lý Ngôn Khánh suy đoán, Dương Huyền Cảm quả nhiên không dùng binh với Củng huyện.
Cũng không phải là hắn không có năng lực công phá Củng huyện mà căn bản hắn không cần phí tâm lực. Dương Huyền Cảm chỉ cần đánh Lạc Dương thì Tùy quân đương nhiên đại loạn, vì đây la Đông Đô, gia quyến võ thần đều ở đây. Dương Huyền Cảm chỉ bằng những gia quyến này khiến cho trong quân loạn tâm thì đại sự đã thành. Đến lúc đó Dương Huyền Cảm cho dù không đánh Củng huyện thì Củng huyện cũng tự sụp đổ, Lý Ngôn Khánh tinh tường đạo lý này, Dương Huyền Cảm cũng rõ.
Thành bại mấu chốt chính là ở thời gian.
Lạc Dương một ngày không phá, Tùy Quân sẽ điên cuồng mang viện binh trở lại, Lạc Dương một khi bị phá, Tùy quân không chiến tự tan.
Ngôn Khánh biết rằng Dương Huyền Cảm không cách nào công phá thành công Lạc Dương.
Tuy nhiên Dương Huyền Cảm ở Hắc Thạch quan vẫn để lại một chi binh mã, giám thị nhất cử nhất động của Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh nếu như vọng động thì tám nghìn binh mã ở Hắc Thạch quan sẽ lập tức xuất kích.
Đương nhiên Ngôn Khánh không có động tác thì phản quân ở Hắc Thạch quan cũng không có hành động, cái này Hắc Thạch quan cũng tốt, Củng huyện cũng thế không ai dám động thủ trước.
Cuối tháng bảy, chiến sự đã diễn ra hơn một tháng.
Củng huyện trong một tháng này có vẻ yên tĩnh.
Tường thành đã tu sửa hoàn tất, những lỗ hổng trước kia cũng bị lấp bịt lại, Ngôn Khánh hạ lệnh phái ra binh mã thám thính chú ý tin tức khắp nơi, ở trong thành tăng cường cảnh giới, mệnh cho Mã Tam Bảo, Hàn Trọng Tạ An Dân ba người không ngừng tuần tra, đề phòng có biến.
Còn thừa thời gian, hắn ở huyện nha xử lý những chuyện rườm rà.
Sau lập thu, bệnh tình của Trịnh Thế An đột nhiên nặng thêm, nằm trên giường hoài không dậy nổi, mặc dù có Ngôn Hổ mỗi ngày vận khí công điều trị thân thể nhưng vẫn không được như trước. Đặc biệt là bảy ngày trước huyết chiến, Trịnh Thế An có thể nói là hãi hùng vô cùng, ông cũng không phải là sợ chết, đến tuổi này Trịnh Thế An đã sớm xem nhẹ sinh tử, dưới gối có Ngôn Khánh, có thể nói cả đời của ông cũng không có gì đáng tiếc.
Trịnh Thế An lo lắng là lo cho an nguy của Ngôn Khánh.
Ông nói với Mao Tiểu Niệm:
- Ngôn Khánh từ khi theo ta chưa từng có một ngày an lành. Trước kia thì ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc người ta, sau này ta muốn tìm cho nó một cái quân công, tương lai có tiền đồ nhưng không ngờ... đứa trẻ kia suýt chút nữa thì bỏ mạng tại Cao Ly, còn bị người ta mưu hại oan uổng nữa.
- Hôm nay nó gặp phải đại chiến, thật sự là khổ sở.
- Ta chết thì không sao, nhưng nếu như Ngôn Khánh có điều gì không hay xảy ra, ta cho dù chết rồi cũng không thể nhắm mắt.
Bùi Thục Anh cũng thế, Mao Tiểu Niệm cũng thế, còn có Vương Chính và Hùng Đại Chuy đều liên tục an ủi Trịnh Thế An nhưng lão nhân kia tâm sự tràn ngập không thể buông lỏng, mặc dù sau đó chiến sự trở nên bình yên, Trịnh Thế An vẫn lo lắng không thôi, trong lòng lại nghĩ không biết phản quân có thắng lợi không, Củng huyện có bị công phá hay không, cộng thêm với tiết trời mùa thu đìu hiu khắc nghiệt, thể cốt ngày càng trở nên yếu ớt.
Lý Ngôn Khánh xử lý xong công vụ thường xuyên về nhà làm bạn với Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An mỗi ngày đều nhắc đến chuyện của Lý Ngôn Khánh khi còn bé, mỗi lần nhắc tới thì thao thao bất tuyệt lộ vẻ đắc ý, Hùng Đại Chuy và Vương Chính cũng hâm mộ vô cùng mà Lý Ngôn Khánh mỗi lần như vậy đều yên tĩnh lắng tai nghe.
Phục thị Trịnh Thế An nằm ngủ xong, Lý Ngôn Khánh chuẩn bị trở về huyện nha.
Mã Tam Bảo đột nhiên đưa tới một phong thư:
- Công tử đây là tiễn thư từ người dưới thành gửi tới, muốn chuyển giao cho công tử.
- Tiễn thư?
Ngôn Khánh lấy thư ra xem.
Cái gọ là tiễn thư chính là thư cuốn ở đầu mũi tên bắn lên, nhưng lúc này ai còn có thể đưa tới tiễn thư?
Ngôn Khánh nhìn qua sắc mặt trở nên thay đổi.
Người đưa thư chính là quan phòng thủ Hồng Nghê quan, hiện tại đã chiếm được Kim Đê Quan,Tả Võ Vệ phủ, Quả Nghị Đô Úy Tân Lễ.
Tân Lễ này chính là cháu trai của Tân Thế Hùng, Ngôn Khánh lúc ở Cao Ly cứu Tân Thế Hùng ra, nhưng vì hoàn cảnh bức bách vẫn không cách nào đem Tân Thế Hùng còn sống trở về, chỉ có thể đem tro cốt và áo giáp, sau khi về Củng huyện đã nhờ Phùng Trí Đại chuyển tới cho Tân Lễ, sau đó Lý Ngôn Khánh không còn bất kỳ liên hệ nào với Tân Lễ nữa.
Số người biết liên hệ giữa Ngôn Khánh và Tân Lễ cũng không nhiều.
Ngoại trừ Mạch Tử Trọng, Phùng Trí Đại, Tạ Khoa, Trịnh Hoành Nghị bọn họ thì ai cũng không biết.
Lần này Tân Lễ cướp lấy Kim Đê quan lập tức phái người tiến về Củng huyện đưa thư.
Thư nói: Công tử trước đây cứu thúc phụ ta ra, đại ân đại đức này Tân Lễ không dám quên, hôm nay phản quân tàn sát bường bãi, chính là lúc chúng ta báo đền quốc gia, ta hiện tại chiếm Kim Đê quan, sau này tất sẽ giáp công với phản quân Huỳnh Dương, mong công tử giúp ta một tay, giữ vững Kim Đê quan, chỉ cần không để đại quân qua sông thì phản quân không chiến tự tan, lúc đó công tử sẽ lập được công đầu.