Hắn vô ý thức vươn nhẹ tay, vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Bùi Thục Anh, Bùi Thục Anh hơi run rẩy, cảm giác da thịt truyền qua khiến cho trong lòng Ngôn Khánh bình yên hơn rất nhiều. Lão tử ở Cao Ly, bên ngoài không có viện binh, ở trong không có lương thảo còn có thể chém tướng đoạt cờ, hôm nay mãnh tướng vô số lại có thiếu lâm tăng tương trợ, chẳng lẽ lại e ngại một đám phản loạn?
Bùi Thục Anh sau khi sợ hãi liền trở nên bình tĩnh trở lại.
- Vậy ngươi định làm thế nào?
Ngôn Khánh cười cười:
- Binh tới thì tướng đỡ nước tới thì đất ngăn.
- Ha ha, tiểu chất xuống dưới an bài, cô cô không cần phải lo lắng.
Lời nói tràn đầy tự tin khiến cho Bùi Thục Anh càng thêm yên tâm.
- Đã như vậy ta về nhà an trí trước, ngươi ở lại phủ nha xử lý mọi chuyện.
- Sau khi Trịnh Thiện Quả từ Huỳnh Dương trở lại sẽ có người tới bổ nhiệm, hiện tại việc cấp bách là ngươi cần phải trấn an những hương dũng kia.
Lý Ngôn Khánh gật đầu:
- Cô cô yên tâm, ta sẽ có chủ trương.
***
Ai cũng không biết Ngôn Khánh đến tột cùng dùng biện pháp gì mà khiến cho hai nghìn hương dũng trong một đêm đã quy thuận dưới trướng của hắn.
Mã Tam Bảo nói:
- Công tử tập hợp mọi người trong đại trướng nói chuyện một lát sau đó mọi người đều vui vẻ phục tùng, dốc lòng cống hiến.
Mọi chuyện thật sự nhẹ nhõm như vậ sao?
Tuy nhiên khi mặt trời mọc, ở bên ngoài đã thấy treo hai mươi cái đầu, trên đó vẫn chảy máu tươi, đủ nói rõ chuyện đêm qua khốc liệt đến mức nào, một gã lữ soái nói, công tử nói bước vào , chém liên tục mấy gã giáo úy rồi mới nói chuyện.
Trải qua bốn trăm năm phẩm chế, thứ dân đối với thế gia đệ tử thủy chung vẫn có một cảm giác sợ hãi.
Dù Lý Ngôn Khánh đã rời khỏi Trịnh gia nhưng trong mắt dân chúng hắn vẫn là một công tử đại phiệt nhà cao cửa rộng, huống chi không cần dựa vào xuất thân hắn vẫn là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh, là nhân vật của sĩ lâm, chỉ cần dựa vào cái này đã khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ, luận võ công, hắn từng ở Cao Ly xuất sinh nhập tử, giết người như ngóe, chiến công hiển hách, khiến cho nhiều người phải sợ hãi.
Hơn nữa Lý Ngôn Khánh sau khi từ Củng huyện tới đây, đối với dân chúng vô cùng thân mật.
Hùng Đại Chuy cũng là dân bản địa ở Củng huyện, Trịnh Thế An là gốc rễ ở đây, biết cách lôi kéo nhân tâm, mặc dù mọi người chưa từng gặp qua Lý Ngôn Khánh nhưng đều biết Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh, mọi người khi ra ngoài vẫn hay kiêu ngạo nói: Bán Duyến Quân Ngỗng công tử ở Củng huyện.
Có rất nhiều nhân tố cộng lại khiến cho Lý Ngôn Khánh trong vòng một đêm đã dẹp loạn Củng huyện.
Trời sắp sáng, Ngôn Hổ suất lĩnh mười tám tên võ tăng ở Phác Cốc ổ tới Củng huyện, lập tức được Lý Ngôn Khánh sắp xếp vào trong huyện nha.
Ngày hôm sau Đảng Sĩ Hùng và Tạ An Dân lại mang hai trăm hộ viện ở trên núi cao tới đây báo danh.
Những hộ viện này đều dùng kỵ quân làm chủ, trang bị chưa hẳn thua quan quân, thậm chí còn mạnh hơn, những nhân mã này vừa tới đã phối hợp với Lý Ngôn Khánh. Cùng lúc đó, hổ vệ cũng đã có được bảo câu đại uyển.
Nguyên một đám hổ vệ đằng đằng sát khí ngay cả quan quân cũng không bằng được.
Những người từ núi thây biển lửa đi ra này, khả năng trầm tĩnh cùng với sát khí, người bình thường thật không bì được.
Có một đội nhân mã lực lượng như vậy thì có thể sợ ai?
Cho nên sau khi Ngôn Khánh tuyên bố thông báo Trương huyện lệnh có ý đồ tạo phản xong, dân chúng Củng huyện vẫn vô cùng bình tĩnh.
Sau khi Bắc Tề bị diệt vong, sông Lạc vẫn không ngừng dấy lên khói lửa.
Tuy nhiên vì Dương Quảng xây dựng Đông Đô, tăng cường khống chế với sĩ mã sơn đông cho nên những năm dầu Đại Nghiệp tiến hành tu sửa Củng huyện, thành cao tám trượng, vô cùng chắc chắn.
Chỗ này ở Lạc khẩu nên vật tư vô cùng dồi dào.
Trong mắt của Lý Ngôn Khánh, Huỳnh Dương có huyện Vi là cửa ngõ, lại có Hổ Lao quan trấn giữ, Dương Tích Thiện muốn dùng binh tới Củng huyện tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, cho nên Dương Tích Thiện mới mua chuộc Trương huyện lệnh, để hắn dâng Củng huyện lên, thông đường với Lạc Dương.
Hôm nay Trương huyện lệnh đã bị bắt giữ, Ngôn Khánh cũng khống chế được Củng huyện.
Hơn nữa ở Huỳnh Dương còn có Phòng Huyền Linh là tư mã, Quản thành còn có Từ Thế Tích, Dương Tích Thiện muốn chiếm tiện nghi ở Huỳnh Dương thì không có khả năng, hắn chỉ cần giữ vững địa vị ở Lạc khẩu, ổn định lại thế cục Củng huyện là có thể yên tâm. Sau hừng đông Lý Ngôn Khánh dò xét Củng huyện, hạ lệnh mở nhà kho ra, đem tất cả quân nhu dời lên trên thành, phòng hậu họa trước.
Sau khi dò xét xong, Lý Ngôn Khánh trở về huyện nha.
Ngôn Hổ đang ở trong phòng, Ngôn Khánh tiến vào, hắn liền trầm giọng xuống nói:
- Ngọc oa nhi, ta có chuyện cần nói với con.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ngôn Hổ, Lý Ngôn Khánh cũng không dám lãnh đạm.
Lý Ngôn Khánh ngồi xuống ở bên cạnh, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng như hai môn thần canh giữ ngoài cửa.
- Cữu cữu, có chuyện gì vậy?
Ngôn Hổ do dự một chút:
- Con cũng biết, hoàng đế nhà Tùy là cừu nhân giết mẫu thân của con chứ?
- À... con biết rõ.
- Đã như vậy tại sao con còn hiệu lực cho hắn, hôm nay có bao nhiêu người tạo phản, con không muốn hưởng ứng thì cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, trước đây con ở Cao Ly đẫm máu hăng hái ta có thể lý giải vì con không biết thân thể của mình, nhưng hôm nay con đã biết tại sao lại còn bán mạng cho hắn?
Đừng nhìn Ngôn Hổ là người xuất gia, tính tình của hắn vẫn nóng như lửa.
Ngôn Khánh nhìn xung quanh xác định không có người nào.
Lúc đó hắn mới trả lời:
- Cữu cữu, tiểu nhi cam đoan rằng sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà bán mạng.
- Con cũng muốn báo thù cho mẫu thân nhưng hiện tại chúng ta có thể sao? Không nói đến bên cạnh hoàng đế nhà Tùy mãnh tướng như vân, Vũ Văn Thành Đô và Bùi Hành Nghiễm những người này cũng đã vô cùng cương mãnh, mà ngay cả Ninh Trường Chân mà nói, cữu cữu cho rằng chúng ta hiện tại có thể sánh được với bọn chúng hay không?
Ngôn Khánh nhìn Ngôn Hổ rồi nói tiếp:
- Ninh Trường Chân ở nơi hoang vắng Lĩnh Nam, dùng mệnh lý suất, chấp chưởng mười vạn bộ chúng, với binh lực của con và cữu cữu hôm nay chỉ có nghìn người, có thể chống lại Ninh Trường Chân hay không? Có thể giết chết hoàng đế nhà Tùy hay không? Có thể báo thù cho mẫu thân hay không? Có thể rửa nhục cho hàng trăm nhân khẩu ở Ngôn gia được không?
Bốn câu hỏi khiến cho Ngôn Hổ á khẩu không trả lời được.
- Cữu cữu, tiểu nhi hôm nay cũng muốn giết cẩu hoàng đế chặt đầu Ninh Trường Chân.
- Nhưng hiện tại thì không được... mọi thứ đều phải tiến hành theo đúng trình tự, hiện nay thời cuộc đã vô cùng tán loạn, Dương Huyền Cảm làm phản cũng tốt, Vương Bạc cũng tốt, Ngõa cương tặc cũng tốt, hôm nay con chỉ hi vọng bọn chúng càng nhiều càng tốt, như vậy chúng ta càng được lợi.
Ngôn Hổ hai mắt sáng ngời, lộ ra vẻ tươi cười:
- Ý của con là...
- Đục nước béo cò...