Chương 386: Đậu phu nhân kinh hãi.

Trong lòng hắn mơ hồ hoài nghi: Người ám sát Lý Ngôn Khánh chẳng lẽ lại là người nhà họ Trịnh sao? Nhưng Trịnh gia tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

- Thẩm đại ca có phải nhìn ra điều gì không?

Sau khi Lý Thế Dân rời đi, Tô Liệt tiến lên nhịn không được mà thấp giọng hỏi thăm.

Thẩm Quang xem xét bốn phía cuối cùng đi tới gàan thi thể của Kim Bạch Long, chỉ thấy trên cánh tay của Kim Bạch Long có một hình xăm một con rắn ngậm một đóa hoa đang nở rộ vô cùng quỷ dị.

- Ở Mộc Hoành trấn lúc tìm hiểu tin tức ta đã nhìn thấy hình xăm này.

- Đây chính là ký hiệu của Hoa Lang đạo, chia làm năm chủng động vật, rắn ngậm hoa cho thấy đây là Hoa Lang ẩn giả, chuyên phụ trách việc ám sát.

Nói xong, Thẩm Quang rút chủy thủ trên tay ra, đem hình xăm trên cánh tay của Kim Bạch Long cắt xuống.

- Thẩm đại ca, đây là?

- Công tử và Trịnh gia trở mặt, không chừng Trịnh gia sẽ có hành động, chuyện này xảy ra vừa vặn giá họa cho Trịnh gia, Lý nhị công tử hiện tại ở đây có thể dùng công tử gây áp lực cho Trịnh gia.

Tô Liệt nghe được liền liên tục gật đầu.

- Bất kể có phải là do Trịnh gia gây nên hay không xảy ra tình huống này bọn họ hết đường chối cãi.

- Cho dù bọn họ thật sự không dùng phương thức này đối phó với công tử thì cũng phải lưu tâm cẩn thận, ha ha.

Thẩm Quang mỉm cười.

- Đúng rồi, lão tăng vừa rồi là ai, ta thấy ngươi và Tạ công tử, còn có Mao nương tử đối với hắn có vẻ rất tôn kính.

- Người nhỏ tuổi ta không biết nhưng người lớn tuổi hình như là đầu lĩnh võ tăng Thiếu Lâm, pháp danh là Đàm Tông.

- Võ nghệ của hắn vô cùng cao cường, năm đó ở Bạch tước tự đã từng cứu tính mạng của công tử nhưng hôm nay có vẻ như cảm xúc của hắn không bình thường, giống như có vẻ kích động.

- Như vậy ngươi dẫn người trở về nhà, giúp ta xem xét tình huống trong nhà.

- Ở đây có ta là đủ rồi, chút nữa huyện nha phái người tới, ta ứng phó xong sẽ trở về.

- Đúng rồi ngươi phái người lên núi nói Đảng Sĩ Hùng dẫn người trở về, dù sao xảy ra chuyện này chúng ta cũng cần lưu tâm hơn.

Thẩm Quang là đại quản sự ở trong phủ cũng là người mà Lý Ngôn Khánh vô cùng tin cậy.

Cho dù là Mao Tiểu Niệm cũng không dám cãi lệnh của hắn, Tô Liệt tuy chấp chưởng hổ vệ nhưng đối với Thẩm Quang khâm phục không thôi.

Hắn lập tức dẫn theo hổ vệ trở về, một lát sau, đám huyện nha dưới sự dẫn đầu của Đậu Hiếu Võ đã tới nơi này.

----

Chuyện Lý Ngôn Khánh bị ám sát cơ hồ đã vang động cả phủ, tuy Trịnh Thế An mang bệnh nhưng chuyện lnớ như vậy ai có thể giấu diếm, Hùng Đại Chuy và Vương Chính đỡ Trịnh Thế An đi tới giường bệnh.

Ông nhìn thấy Lý Ngôn Khánh hôn mê bất tỉnh thì lại ngất đi.

Cũng may là Bùi Thục Anh và Bùi Thúy Vân đều ở đây, đối với tình huống phức tạp này, cả hai lập tức có phản ứng, Bùi Thục Anh lập tức hạ lệnh gọi lang y tới, còn để Mao Tiểu Niệm chiếu cố cho Trịnh Thế An, đủ loại chuyện xử lý, Đậu phu nhân cũng nghe nói lập tức mang Lý Huyền Phách đến nơi này, mày ngài khẽ cau lại.

Ngỗng công tử buổi sáng lúc đi ra ngoài thân thể còn tốt.

Nhưng hiện tại tại sao đã trở thành như vậy?

Đối với tình huống này bất kỳ kẻ nào cũng liên hệ với Trịnh gia, Đậu phu nhân rất không vui, nàng liền viết một phong thư cho Trịnh Nguyên Tống, thái độ của nàng chính là các ngươi đừng làm phiền Bán Duyến Quân nữa, chuyện này rõ ràng là các ngươi sai trước.

Không ngờ Trịnh gia lại có lá gan lớn như thế.

Đậu phu nhân mặc dù dùng danh nghĩa cá nhân truyền tin tức nhưng ở mức độ nào đó nàng la đại biểu cho Đậu gia, đại biểu cho Lý phiệt.

Trịnh thị làm như vậy rõ ràng là không nể mặt mũi của nàng, khiến cho Đậu phu nhân rất không vui.

Ở bên kia, Bùi Thục Anh ăn mặc một thân nữ quan cung kính nói:

- Xin hỏi đại sư xưng hô thế nào?

- Bần tăng là Đàm Tông.

Đàm Tông mặc một bộ tăng bào áo trắng sắc mặt hơi nôn nóng:

- Phu nhân không cần phải lo lắng, thương thế của công tử tuy nặng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, bần tăng đã dùng thuốc trị thương cho Pháp Thuận đại sư chế tạo, bảo vệ vết thương của công tử, chỉ cần điều dưỡng thích đáng là có thể khôi phục.

Khuôn mặt của Bùi Thục Anh đỏ lên lộ vẻ xấu hổ.

Nghe giọng nói của Đàm Tông tựa hồ đã đem nàng trở thành nữ chủ nhân của nơi này, tuy nhiên ngẫm lại cử động của nàng vừa rồi có vẻ giống như nữ chủ nhân, nàng khẽ nhìn trộm chất nữ ở bên cạnh, cũng may tâm tư của Bùi Thúy Vân lúc này đều đặt lên trên người Lý Ngôn Khánh nên cũng không có biểu lộ gì.

Nàng khẽ nói:

- Đại sư hiểu lầm rồi, bần đạo không phải là chủ nhân ở đây mà chỉ là ở tạm nơi này.

Đàm Tông vội vàng xin lỗi.

Đúng vào lúc này, Đậu phu nhân bỗng nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Đàm Tông.

- Ngươi....

Lời này vừa ra khỏi miệng, Đàm Tông liền nhìn lại, thấy Đậu phu nhân, Đàm Tông cũng giật mình sắc mặt biến đổi.

- Phu nhân từ khi chai tay đến giờ vẫn khỏe chứ?

- Ngươi thật sự là....

Đậu phu nhân nghẹn ngào kinh hô khiến cho Lý Huyền Phách bên cạnh vô cùng kỳ quái.

Trong ấn tượng của hắn, mẫu thân của hắn là một người vô cùng trầm ổn, vui buồn không lộ, tại sao bây giờ lại thất thố như vậy? Rốt cuộc tăng nhân hùng tráng này là ai?

Lý Huyền Phách cũng là người tập võ được Tử Dương chân nhân ở Võ Công sơn truyền thụ, võ nghệ cao cường.

Cho nên tuổi tác của Lý Huyền Phách không lớn nhưng nhãn lực rất tốt, nhìn thấy Đàm Tông xuất hiện hắn có thể cảm nhận được một áp lực không hiểu nổi, người này võ nghệ rất cao cường, chưa hẳn dưới sư phụ, nhưng mà tại sao ta lại chưa nghe nói qua người này.

Quan sát Đàm Tông một hồi, Đậu phu nhân đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Tuy nhiên thanh âm của nàng vẫn hơi rung động:

- Đại sư phong thái vãn như năm đó.

Đàm Tông cười cười:

- Bần tăng còn có chuyện quan trong, muốn cùng với chủ nhân nơi này trao đổi không biết có thể dẫn kiến không?

Bùi Thục Anh là nhân vật thế nào, nhãn lực không thua Đậu phu nhân.

Nàng có thể cảm nhận được Đàm tông này không phải là thường nhân. Bùi Thục Anh rất rõ ràng người có thể khiến cho Đậu phu nhân thất thố thì làm sao là người bình thường được?

Nàng khẽ nói:

- Chủ nhân nơi này chính là tổ phụ của Ngôn Khánh, Thế An công.

Nói xong nàng nói với Bùi Thúy Vân:

- Nha đầu con mau mang đại sư vào thăm Thế An công, lúc này Thế An công chắc hẳn đã tỉnh.