Chương 375: Đậu Hiếu Võ

Đậu Hiếu có tất cả năm vị huynh đệ, phụ thân của hắn đã mất từ lâu còn lại mẹ già. Tuy gia cảnh của Đậu Hiếu cũng không kém vì được Đậu Uy chiếu cố nhưng mà sau khi Đậu Hiếu chết đây tuyệt đối là một đả kích lớn đối với bọn họ. Tam đệ của hắn là Đậu Hiếu Chương, tứ đệ Đậu Hiếu Hiền, ngũ đệ Đậu Hiếu Lễ, ấu đệ Đậu Hiếu Trinh đều không được trọng dụng, còn lại nhị đệ của hắn là Đậu Hiếu Võ năm nay mười bảy tuổi thân hình khôi ngô rất có oai hùng.

Vốn Đậu Hiếu Võ cũng định tòng quân nhưng vì niên kỷ không đủ nên đành phải thôi.

Nghe nói Trịnh Ngôn Khánh muốn mời cả nhà bọn họ tới, Đậu Hiếu Võ lúc đầu do dự nhưng vẫn quyết định đi theo.

Ở Đậu gia bọn họ muốn nổi bật cũng không phải là điều dễ dàng.

Dù sao Đậu gia thôn nhiều người như vậy bọn họ chỉ là một bàng chi muốn được Đậu gia coi trọng cần phải có cơ duyên như Đậu Hiếu. Lần đó hắn cùng với Trịnh Ngôn Khánh cúc chiến một phen, nếu như thất bại thì chưa chắc đã được Đậu Uy coi trọng.

Càng nghĩ Đậu Hiếu Võ càng thấy, chẳng bằng đi Củng huyện với Trịnh Ngôn Khánh, dù gì Trịnh Ngôn Khánh cũng là đương kim danh sĩ, cho dù bạch thân nhưng vẫn hơn một tên nhà quê như hắn rất nhiều. Ca ca của hắn lại là đồng đội của Trịnh Ngôn Khánh, giao tình thâm hậu, đi theo ắt có tiền đồ.

Mà đúng như Đậu Hiếu Võ phỏng đoán Trịnh Ngôn Khánh đối với cả nhà bọn họ vô cùng chiếu cố. Đậu Hiếu Chương đang trong thời kỳ đi học, nghỉ học thì không đành lòng Trịnh Ngôn Khánh đành an bài cho Đậu Hiếu Chương tiếp tục học ở thôn học Củng huyện, hắn còn hứa hẹn nếu tương lai Đậu Hiếu Chương còn muốn tiếp tục học thì hắn sẽ đưa Đậu Hiếu Chương vào trong huyện học. Nhà quê muốn vào huyện học là một chuyện khó khăn, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh có thanh danh trong giới sĩ lâm, làm chuyện này quả thật là dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên điều này không trọng yếu.

Đậu Hiếu Võ nhìn thấy nguyên một đám hổ vệ mặc nhung trang khôi giáp sáng loáng thì lập tức hâm mộ.

Trịnh Ngôn Khánh nghe hắn khẩn cầu xong thì hơi do dự sau một hồi suy nghĩ liền quyết định để Đậu Hiếu Võ luyện với hổ vệ sau này nếu có thể thông qua khảo nghiệm thì có thể chính thức gia nhập Trịnh phủ. Nguyên hổ vệ có địa vị khá cao, không chỉ là hầu cận của Trịnh Ngôn Khánh mà còn là đồng đội xuất sinh nhập tử. Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn mở rộng nhân số của hổ vệ cho nên Đậu Hiếu Võ chỉ có thể được sắp xếp bên ngoài, nhưng dù vậy Đậu Hiếu Võ cũng đã rất vui vẻ.

Điều này ít nhất chứng minh Trịnh Ngôn Khánh là một người rất trọng tình.

Dàn xếp xong một nhà Đậu Hiếu xong, Trịnh Ngôn Khánh mật lệnh cho Thẩm Quang âm thầm giám thị Trịnh gia.

Trịnh gia thất thế nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói vẫn là một quái vật khổng lồ không thể bỏ qua, Thẩm Quang xuất thân ở giang hồ nên những chuyện này đều có phương pháp.

Giám sát Trịnh gia không phải là chuyện khó, Trịnh gia thất phòng có tới cả nghìn người ở trong đó ngư long hỗn tạp.

Cũng không phải ai cũng trung thành như là Trịnh Thế An.

Nháy mắt Kinh Trập qua đi, Tùy Dạng Đế Dương Quảng một lần nữa muốn đánh Cao Ly.

Tuy nhiên chuyện này không quan hệ với Trịnh Ngôn Khánh, các thế gia đại tộc cũng không có hành động không điều động tông đoàn tham chiến.

Đại chiến sắp mở màn.

Các lộ binh mã liên tục hành động.

Nhưng ở bên bờ Lạc thủy, đúng là trăm hoa đua nở.

Trịnh Ngôn Khánh mang theo Mao Tiểu Niệm và Thẩm Quang, cùng với Tứ Nhãn và Tế Yêu đi ra ngoài cửa.

Bởi vì Dương Quảng hạ chiếu bắt hắn đóng cửa suy nghĩ ở Củng huyện cho nên phạm vi hoạt động của Trịnh Ngôn Khánh cũng không rộng.

Đúng lúc này Trịnh Ngôn Khánh gặp huyện lệnh Quản thành huyện Phòng Huyền Linh từ Yển Sư đi về Củng huyện.

Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên muốn chiêu đãi một phen, cùng với Phòng Huyền Linh hẹn nhau ở Tung Âm.

Tung Âm chính là một trong những ngọn núi ở phía Bắc Tung Sơn, phía Tây Bắc núi Thiếu Thất, thời Ngụy Hiếu Văn Đế Vương Nguyên Thái từng được mai táng ở đây, cho nên sườn núi này được gọi là Ngọa Long sơn mạch.

Trịnh Ngôn Khánh đã tới Tung Âm chờ Phòng Huyền Linhâ´t lâu.

Hộ tốt Phòng Huyền Linh tới đây còn có Từ Thế Tích, tuy nhiên Từ Thế Tích hiện tại không còn chức vụ binh tào ở Quản thành nữa được Phòng Kiều đề bạt đã trở thành huyện úy chấp chưởng binh mã ở Quản thành, so với một năm trước gặp gỡ Trịnh Ngôn Khánh thì Từ Thế Tích hiện tại đã thêm vài phầm trầm ổn, vài phần ngoan độc. Hắn chống kiếm mà đứng, toàn thân toát ra sát khí nhàn nhạt, có vài phần khí độ uy nghiêm của quân thần sau này.

Khi Trịnh Ngôn Khánh mang theo người đi xuất sinh nhập tử thì Từ Thế Tích cũng không yên tĩnh.

Tùy quân luân phiên tan tác, đạo phỉ ở sông Lạc càng thêm càn rỡ.

Ngõa Cương tặc vốn định tập kích quấy rối Huỳnh Dương, Quản Thành cũng thường xuyên xuất hiện sơn tặc vậy mà Từ Thế Tích trong vòng một năm đã tiêu diệt hơn mười ổ đạo phỉ, đồng thời còn lập công lao hiển hách khiến cho ngay cả lưu thủ Huỳnh Dương quận cũng bắt đầu chú ý tới hắn. Tuy nhiên bởi vì niên kỷ của Từ Thế Tích không lớn đảm đương chức vụ huyện úy đã là rất cao rồi.

Đối với chuyện này Từ Thế Tích cảm thấy mỹ mãn rồi.

- Ngôn Khánh một năm không gặp, thanh danh của đệ ngày càng vang dội.

- Vốn tưởng rằng văn chương của ngươi xuất chúng không ngờ võ nghệ cũng không tầm thường, một trận chiến ở Cao Ly thanh danh đã trở nên ngút trời ở Quản thành ai cũng gọi ngươi là Trịnh vô địch.

Phòng Huyền Linh kéo cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh, tỏ ra thân mật mà cảm thán:

- Năm đó ta với đệ chỉ tương kiến một lần, lúc đó đệ chỉ là Ngỗng công tử vậy mà sau vài năm lại có thể lập nên công lao hiển hách như vậy, nhìn thấy đệ và Thế Tích ta biết mình quả nhiên đã già rồi.

Phòng Huyền Linh bất quá mới ba mươi tuổi vậy mà lại cảm khái như vậy.

Tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh cũng không kỳ quái, con đường làm quan vất vả hắn sao không biết được?

Hắn cười nói:

- Phòng đại ca cũng nói mình già nua, bá phụ vẫn còn trẻ, nghe huynh thấy lời này chẳng phải sẽ cảm khái ngàn vạn lần sao? Phòng đại ca nếu gặp đúng thời điểm nhất định sẽ bay xa vạn dặm.

Đúng thế thời điểm huy hoàng của Phòng Huyền Linh vẫn chưa bắt đầu.

Từ Thế Tích ở bên cạnh nghe được cũng liên tục gật đầu mà cười.

Phòng Huyền Linh cười mắng:

- Tên tiểu tử này có cái miệng tốt khiến cho cha ta mỗi lần viết thư đều tán dương ngươi một phen.

- Đúng rồi lần này sao đệ lại xúc động như vậy, làm ra chuyện lớn ngay cả công lao cũng không cần.

- Lần này ta đến đây Thôi lão gia tử còn nhắc nhở ta tới Củng huyện thăm đệ một chút, nếu có gì khó xử cứ nói với ông ấy.