Chương 337: Thiên binh thiên tướng.

Lúc này Tùy quân đều trở thành cục diện chiến bại, còn bảo trì được tinh thần như vậy thì thật không đơn giản nhưng cho dù như vậy thì sao? Dưới trướng của Trường Khẩu trấn có tới 800 người, mười chọi một cũng đủ để chém đám Tùy quân này nát như tương, trong lòng Uyên Gia Là không ngừng băn khoăn, thúc ngựa tiến tới hỏi:

- Tùy cẩu, tàn binh bại tướng các ngươi dám vi phạm thành trì chúng ta, thật sự là không biết sống chết.

Tuy người Cao Ly biết ngôn ngữ của mình nhưng đại đa số thời điểm bọn chúng vẫn dùng tiếng Hán, Uyên Gia Là lại là đệ tử quý tộc, nói lưu loát tiếng hán. Hắn vừa nói những lời này, người mang mặt nạ thúc ngựa tiến tới, cặp môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tự tin:

- Bọn người man di các ngươi bây giờ còn không đầu hàng thì đợi tới khi nào?

Lời nói tràn ngập vẻ kiêu căng tuy nhiên thanh âm của hắn vẫn còn mang một chút trẻ thơ, hiển nhiên tuổi tác không quá lớn.

Uyên Gia Là tức giận vô cùng:

- Tùy cẩu không biết sống chết, hơn ba mươi vạn đại quân của các ngươi bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy, bây giờ còn dám ở nơi này, nói khoác lác mà không biết ngượng? Mau thông báo tính danh, ta không giết người vô danh.

Tùy nhân kia cười to:

- Man di có mắt không tròng, ta chính là người được treo thưởng nghìn vàng, lấy tính mạng của Cao Bảo Tàng, Trịnh Ngôn Khánh, ngươi không nhìn ra sao? Cao Bảo Tàng chết ở dưới tay ta, hôm nay ta lại dùng tiên pháp đưa tới thiên binh thiên tướng lấy đầu các ngươi dễ như trở bàn tay...

- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh?

Uyên Gia Là khẽ giật mình, sau đó nở ra nụ cười dữ tợn:

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa lại lao tới, hắc hắc ta trước giờ muốn tìm ngươi không ngờ ngươi lại tự dẫn xác tới. Ha ha thiên binh thiên tướng? Tùy cẩu ngươi chỉ biết nói mạnh miệng, để ta lấy tính mạng của ngươi đã.

Hắn thúc ngựa múa đao muốn tiến lên nào biết Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Khoan đã.

Uyên Gia Là ghìm ngựa lại mà hỏi:

- Trịnh Ngôn Khánh ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn lời gì để nói?

- Ta muốn giết ngươi cần gì cố sức khuyên bảo, mau xuống ngựa đầu hàng... Nếu không ta thi triển tiên thuật cái đầu trên cổ ngươi khó giữ được.

Uyên Gia Là mặt đầy chế nhạo:

- Tiên thuật gì? Ta đây cũng muốn thỉnh giáo một phen.

Trịnh Ngôn Khánh thấy vậy liền hơi do dự, Uyên Gia Là càng thêm càn rỡ:

- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi không phải muốn dùng tiên thuật lấy tính mạng của ta sao? Sao không thi triển một chút cho ta biết.

Trịnh Ngôn Khánh hơi do dự sau đó nghiêm nghị quát:

- Ta đã thi triển tiên thuật, thiên binh thiên tướng đã ở đằng sau ngươi.

Dù Uyên Gia Là lá gan lớn nhưng cũng hoảng sợ, theo bản năng ghìm ngựa lại nhìn về phía sau, thấy không phát sinh chuyện gì, hắn cười nói:

- Không biết thiên binh thiên tướng của ngươi ở nơi nào?

- Ngươi có dám hô to ba tiếng, ai dám giết ta không?

Trịnh Ngôn Khánh lớn tiếng nói.

Uyên Gia Là cười càng to:

- Chớ nói ba tiếng, ba mươi tiếng, ba trăm tiếng cũng được, hôm nay ta muốn ngươi chết tâm phục khẩu phục. .. Ai dám giết ta?

Uyên Gia Là vùa dứt lời, hét lớn một tiếng Cao Ly.

Hắn hét xong một tiếng này vẫn bình yên vô sự không bị tổn hao gì, ở phía bên kia người Cao Ly lập tức cười to.

- Ai dám giết ta?

Uyên Gia Là lúc đầu cũng hơi lo lắng nhưng sau khi không có gì phát sinh lập tức yên lòng.

Tùy cẩu này đúng là giả thần giả quỷ, hắn hô to hai tiếng xong thấy không có chuyện gì lại tiếp tục:

- Tùy cẩu, ta còn sống.

- Ha ha, đó là ngươi chưa hô tiếng thứ ba.

- Ha ha ha...

Uyên Gia là sắp cười ra nước mắt, hắn quay đàu lại, dùng tiếng Cao Ly nói mấy câu, đám quân tốt ồn ào cười to.

- Ai dám giết ta....

Uyên Gia Là lần này ngửa mặt lên trời cười to:

- Tùy cẩu thiên binh thiên tướng của ngươi đâu?

Lời nói vừa chưa dứt, một con chiến mã như là thiểm điện đột nhiên từ trong trận của người Cao Ly lao nhanh ra, nghiêm nghị quát:

- Ta dám giết ngươi.

Vừa nói chiến mã đã tiếp cận.

Chỉ thấy người này từ trên lưng ngựa bỗng nhiên bay lên trời, giống như là phi yến vậy, một vòng hàn quang chớp động thủ cấp của Uyên Gia Là đã bay ra, máu tươi chảy ồng ộc, cái đầu người trên mặt đất vẫn giữ thái độ cười to. Người Cao Ly lúc này liền choáng váng....

Trịnh Ngôn Khánh không nói nhiều lời phóng tới trận địch, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng lao ra theo, đồng thời hô to:

- Công tử vô địch.

Ở phía xa xa truyền tới từng tiếng trống trận, nương theo đó có tiếng chân ầm ầm như là thiên quân vạn mã lao nhanh.

Quân tốt Cao Ly theo tiếng trống trận mà nhìn lạ thì thấy phía xa xa khói bụi cuồn cuộn, một đội kỵ quân từ trong bụi mù phóng ra, đi đầu là một đại tướng nghiêm nghị quát:

- Thiên quân ở đây, đám man di còn không nhận lấy cái chết.

Cùng lúc đó, Trịnh Ngôn Khánh đã áp sát, tiếng gió vù vùng giống như là Giao Loi vậy.

Uyên Gia Là tử vong, khiến cho người Cao Ly kinh hãi, lập tức bối rối vô cùng.

- Nội thành cháy rồi.

Lúc này có người Cao Ly chứng kiến ở trong Trường Khẩu trấn xuất hiện một đám khói dày đặc.

Đến lúc này người Cao Ly đã tin thiên binh thiên tướng này chính là bảo hộ của Tùy nhân này, nếu không thì làm sao hắn có thể sau khi giết Cao Bảo Tàng lại có thể bình yên vô sự rong ruổi Cao Ly? Ý niệm này hiện lên chiến ý của bọn họ toàn bộ tiêu tán, Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa hai đoàn binh mã xông lên, mấy trăm tên Cao Ly binh sĩ lập tức chạy tán loạn.

- Trước đốt Trường Khẩu Trấn, sau lấy Bình Nhưỡng thành.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Các huynh đệ, hiện tại chính là lúc lập công lao sự nghiệp, mọi người còn không lao ra giết địch?

- Trước đốt Trường Khẩu trấn, sau lấy Bình Nhưỡng thành.

Trong lúc nhất thời, hơn mười tên Tùy quân la lớn.

Thanh âm này càng ngày càng vang vọng, quanh quẩn ở trên Trường Khẩu trấn.

Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng anh dũng đi đầu, hai người một trái một phải che chở cho Trịnh Ngôn Khánh chém giết mà tiến vào Trường Khẩu trấn. Ở phía xa xa khói đặc xông lên trời, lửa cháy hừng hực, loạn thành một đống. Viên tướng lãnh cắt đầu Uyên Gia Là tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh thi lễ:

- Chúa công, Thẩm Quang may mắn không làm nhục mệnh.