Chương 331: Ai dám ngăn cản lấy mạng của bọn hắn

Theo đoạn đường này, tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh cũng dần hòa hoãn lại, hắn ngồi xuống bên cạnh đống lửa, dùng que cời lò không ngừng khơi lửa suy tư về đối sách sau này. Vốn hắn muốn mượn La quốc rời khỏi không ngờ tình hình càng phức tạp.

Cho tới hiện tại, việc mượn đường La quốc và Bắc Tề là không có khả năng.

Nếu sớm biết Tùy quân có thể đánh nhau tới tận Tát Thủy thì lúc trước hắn đã theo bọn Mạch Tử Trọng rút lui về hướng bắc.

Đúng rồi không biết bọn Mạch Tử Trọng và Vu Trọng Văn có hợp lại cùng một chỗ chưa, tuy nhiên sau một hồ đại bại, Mạch Tử Trọng và Phục Trí Đại chỉ sợ cũng không còn sống, nghĩ tới đây Trịnh Ngôn Khánh khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười buồn, sau đó lôi chiến báo, cẩn thận nhìn một hồi, ném vào trong đống lửa, hai tròng mắt híp lại.

- Thẩm Quang, để cho mọi người tụ tập lại.

Ngôn Khánh đột nhiên đứng lên phân phó.

Thẩm Quang không rõ Trịnh Ngôn Khánh hiện tại tại sao lại phải tập hợp đội ngũ nhưng hắn thấy ban đêm công tử có phản ứng nhất định là có chuyện xảy ra.

Hắn lập tức truyền lệnh xuống dưới.

Sau một lát ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, 94 người còn lại đều tập kết hoàn tất.

Trịnh Ngôn Khánh nghiêm túc ăn mặc, mặt che mặt nạ leo lên một khối đá lớn:

- Chư quân cùng ta ở Bình Nhưỡng sau khi bại binh, đánh đông dẹp bắc, trong vòng ba tháng giết địch vô số, chiến công hiển hách.

Ngoại trừ Trịnh Hoành Nghị đại khái minh bạch dụng ý của Trịnh Ngôn Khánh, những người khác kể cả Tạ Khoa, Thẩm Quang Đậu Hiếu và những quân sĩ đều suy nghĩ rốt cuộc Trịnh Ngôn Khánh có ý gì đây.

Tuy nhiên Ngôn Khánh nói những lời này thật khiến cho mọi người đắc ý.

Chỉ một đạo tàn binh mà liên tục chiến đấu trên chiến trường nghìn dặm, giết địch vô số, cũng thật là kiêu ngạo.

Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Trịnh mỗ vốn định dẫn mọi người từ nơi nghèo nàn này chém giết đi ra ngoài, mượn đường về nhà cho mọi người an toàn.

- Thế nhưng mà, La nhân bất nghĩa đã tuyệt đường về của chúng ta.

Trong lúc nhất thời hổ vệ bạo động một hồi.

Lông mày của Tạ Khoa nhăn lại, nghi hoặc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.

- Không chỉ như vậy, mà là trước kia ta còn phán đoán sai lầm bỏ qua một cơ hội tốt.

- Mấy ngày trước Tả Dực Vệ đại tướng quân Vu Trọng Văn đã xua binh tới Tát Thủy.

- Sao?

- Nhưng mà người Cao Ly xảo trá vô cùng, ở Tát Thủy bố trí mai phục dìm chết đại quân ta, đại tướng quân suất lĩnh quân lính lui về Liêu Đông, ba mươi vạn đại quân toàn bộ bị tiêu diệt, người Cao Ly bốn phía truy kích, tình huống vô cùng hung hiểm.

- Hiện tại chúng ta đã lâm vào tuyệt cảnh.

- Đầu hàng, chúng ta quyết không thể làm. Trịnh mỗ cũng không muốn thúc thủ chịu trói, ở Nguyên Sơn, Hán Thành, Mộc Hoành trấn chúng ta đã đánh cho người Cao Ly chạy trối chết, chúng ta còn bắt tù binh công chúa La quốc, bách chiến bách thắng, chuyện này dựa vào điều gì? Dựa vào đao và thương trong tay của chúng ta.

Ngữ điệu của Ngôn Khánh đột nhiên trở nên cao vút.

Những người tuyệt vọng lúc trước dần dần cũng đã hưng phấn lên.

Ngôn Khánh lạnh lùng nói:

- Hôm nay chúng ta bị người Cao Ly vây bắt muốn lấy đầu trên cổ chúng ta... Ha ha nhưng bọn họ không làm được, chúng ta tung hoành khắp nơi, thậm chí còn đốt thành Nguyên Sơn, trong vòng ba tháng rong ruổi tung hoành.

- Thương mâu trong tay chúng ta uống no máu sài lang, chiến mã trong tay chúng ta san bằng quân trấn của bnọ họ.

- Chư quân, chúng ta chưa từng bị đánh ngã, chúng ta cần phải đi từng bước một, đạp lên thi thể người Cao Ly mà trở về nhà, từ bây giờ các ngươi dùng hai bàn tay của mình, hàm răng của mình, sài lang nào dám ngăn cản thì xé thành từng mảnh vụn... Ta muốn các ngươi nắm chặt đao thương của mình, tùy thời chiến đấu, nếu có người ngăn cản, làm sao bây giờ?

Trịnh Ngôn Khánh nói những lời này tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, nguyên một đám nghiến răng nghiến lợi:

Trong đó Hám Lăng hét lớn nhất:

- Giết chết bọn hắn.

- Đúng vậy giết chết bọn hắn.

- Ai dám ngăn cản lấy mạng chó của bọn hắn.

Ở trong khe núi một sát khí rừng rực, mọi người khua đao khua thương, khản giọng gào thét... thanh âm kia quanh quẩn hồi lâu trong sơn cốc.

Đêm tối hổ vệ từ Ngọa Ngưu Sơn đi ra.

Trịnh Ngôn Khánh ở bên đường ghìm ngựa lại, lẳng lặng quan sát xung quanh, nguyên một đám lúc này tinh thần phấn chấn, toàn bộ không còn dáng vẻ thất hồn lạc phách nữa.

Sau khi đem chân tướng mọi chuyện ban đêm nói ra, Ngôn Khánh cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Loại chuyện này giấu diếm không được bao lâu, hổ vệ sớm muộn cũng sẽ biết, sau khi bọn họ biết được chân tướng nhất định quân tâm tan rã, sĩ khí sa sút, chẳng bằng nói ra trước, ít nhất có thể cứu vớt tình huống. Hiện tại hổ vệ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, đội ngũ vẫn chỉnh tề, bọn họ không vì lâm vào tuyệt cảnh mà mất đi ý chí chiến đấu.

Thẩm Quang thúc ngựa đi tới trước Trịnh Ngôn Khánh, ghé vào tai hắn nói hai câu.

Trịnh Ngôn Khánh nhăn mày lại, vô ý thức đặt tay lên ngân tiên.

- Nàng ta quả thực như vậy sao?

- Thuộc hạ một mực chú ý tới nàng ta.... từ khi nàng ta nghe nói chúng ta thay đổi tuyến đường đi tới Liêu Đông, biểu hiện có vẻ rất thành thật nhưng sau đó không ngừng lưu lại ký hiệu như bẻ nhánh cây, vứt lương khô, chắc chắn là muốn làm bại lộ hành tung của chúng ta.

Thẩm Quang và Trịnh Ngôn Khánh đang nói chuyện, Tạ Khoa cũng thúc ngựa tới.

- Ngôn Khánh, các ngươi thương nghị gì vậy?

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Vị công chúa kia, có vẻ hơi không thành thật.

Tạ Khoa cũng góp lời:

- Ngôn Khánh, ta cũng đang muốn tìm ngươi nói chuyện này, từ giờ trở đi chúng ta phải luân phiên chém giết, nhân thủ vốn không nhiều lắm, bây giờ còn phải có người chiếu cố giám thị nàng ta, thì lúc hành quân rất phiền toái.

Hơn nữa nàng ta tâm không ở đây lưu lại sớm sẽ trở thành tai họa.

- Theo ta chúng ta cần phải sớm xử lý nàng, để lâu đêm dài lắm mộng, chỉ sợ thành phiền toái.... Cần phải dứt khoát giết nàng.

Tạ Khoa không có chút nào thương hoa tiếc ngọc.

Trên thực tế, Trịnh Ngôn Khánh cũng tán thành chủ ý của Tạ Khoa, đặc biệt sau khi hắn biết Kim Đức Mạn làm bại lộ hành tung, sát ý cũng gia tăng, tuy nhiên đem một nữ tử thiên kiều bá mị giết đi thì thật đáng tiếc, nhưng giữ nàng lại thì thật phiền toái.

Trong mắt của Trịnh Ngôn Khánh hiện ra một tia lãnh mang:

- Đã như vậy thì tìm một cơ hội tiễn nàng ta đi, nói xong hắn nhìn về phía Thẩm Quang, Thẩm Quang liền gật gật đầu:

- Thuộc hạ minh bạch.

Hiện tại Thẩm Quang đã cải biến xưng hô, gọi Trịnh Ngôn Khánh là chúa công, Trịnh Ngôn Khánh đối với chuyện này cũng cao hứng vô cùng, hắn khoát tay áo ý bảo Thẩm Quang đừng xử lý trong quân, dù sao hành quân sát nhân, cũng không quá may mắn, cho nên Thẩm Quang cần tìm một cơ hội tốt.