Chương 312: Nghỉ ngơi.

Không đợi Tạ Khoa nói, Mạch Tử Trọng đã mở miệng trả lời:

- Đại tướng quân lúc vượt biển trong quân chỉ còn khoảng bảy vạn binh mã, lần này tới Hải Phổ chỉ còn lại hơn vạn người, chủ yếu cung thủ và nỏ thủ, mà không có kỵ quân hợp tác chúng ta muốn thắng thì thật là khó.

Ngôn Khánh nói:

- Người Cao Ly có bao nhiêu binh mã?

Tạ Khoa nghĩ nghĩ:

- Đêm qua ta bắt được một gã tù binh từ trong miệng hắn biết được Uyên Thái Trá có tới sáu đến bảy vạn binh mã, trong tay Cao Kiến Vũ có chừng ba đến bốn vạn người.

- Mạch công tử nói vậy không phải là không có đạo lý.

Dưới tình huống như vậy, quân ta mỏi mệt không chịu nổi, người Cao Ly thì chiến thắng, sĩ khí thịnh vượng, Chu tổng quản chỉ sợ khó có được chỗ tốt.

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ đột nhiên cất tiếng nói:

- Ai có địa đồ Bình Nhưỡng?

Mạch Tử Trọng, Tạ Khoa bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Đồ vật này bọn họ trước đó đều có nhưng sau khi thảm bại ai còn mang theo người địa đồ.

Phùng Quả trầm mặc sau đó lớn tiếng nói:

Ta có một phần, tuy nhiên là địa đồ lúc trước xuất phát ở Lĩnh Nam.

Nói xong hắn lấy từ trong túi da hươu ra một cái địa đồ trao cho Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh nhanh chóng tiếp nhận, đem địa đồ nhìn lướt qua rồi liên tục cười khổ.

Đại khái đây là địa đồ của người bán hàng rong từ Cao Ly tới Trung Nguyên, địa đồ này không những không chính xác mà đánh dấu cũng mơ hồ lộn xộn.

Trịnh Ngôn Khánh nhìn địa đồ này cũng chỉ có thể phân biệt một số phương hướng.

Những căn cứ toàn bộ không đánh dấu.

Tuy nhiên vào thời điểm này, có địa đồ như vậy cũng không bị mất phương hướng.

Ngôn Khánh đem địa đồ giao cho Thẩm Quang, nói hắn thu thập cho tốt.

Trầm ngâm một lát rồi hắn khẽ nói:

- Chúng ta lên núi

- Lên núi?

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Ở đây sớm muộn gì cũng bị bọn cướp phát hiện ra, hiện tại chúng ta lên núi ẩn núp trong đó thuận tiện phái người đi tìm hiểu tin tức.

- Mọi người đều đã chiến đấu một đêm, chỉ sợ đều mệt mỏi, hiện tại mà gặp cướp dĩ nhiên là lành ít dữ nhiều.

Cao Kiến Vũ trong tay có tới ba bốn vạn người muốn tiêu diệt toàn bộ quân Tùy quanh Bình Nhưỡng cũng không phải là điều dễ dàng, đầu tiên hắn phải tiêu diệt toàn bộ khu bình nguyên, sau đó mới có thể vào núi tìm chúng ta.

Hôm nay xem ra chỉ có con đường như vậy.

đám người Trịnh Ngôn Khánh quyết định được chủ ý liền suất động đi vào trong một con đường nhỏ trốn vào Đại Thành.

Kỳ thật bọn họ không biết Lai Hộ Nhi sau khi tới bờ sông Nguyên, đã gặp lại Chu Pháp, gặp phải đánh lén, đại bại mà quay về vô lực phản kích.

Vì vậy bọn họ đành đóng binh ở Hải Phổ, thu nạp tàn binh bại tướng.

Uyên Thái Tra thù lui về bờ phía nam, lập nên một phòng tuyến chắc chắn.

Chu Pháp cùng với Lai Hộ Nhi ở Hải Phổ chờ ba ngày, thu nạp chừng một vạn năm nghìn bại binh, trong đó có ước chừng hơn bảy nghìn người do Ngôn Khánh đốt hủy lương thảo mà trốn được. Những bại binh này, cộng với binh mã trong tay Chu Pháp cũng vô lực có thể chuyển bại thàn thắng, cho nên Lai Hộ Nhi đành phải ảm đạm ra lệnh, hướng về phía Đông Lai triệt binh.

Núi đại thành không hiểm trở cảnh sắc cũng không tệ.

Tuy nhiên thế núi kéo dài, đồi núi rậm rạp cho nên muốn ẩn nấp trong đó không phải là điều dễ dàng. Đoàn người Trịnh Ngôn Khánh sau khi vào núi đã tìm thấy một nơi ẩn nấp liền vào trong cốc nghỉ ngơi hồi phục.

Một đêm chiến đấu đã khiến cho Trịnh Ngôn Khánh bụng đói kêu vang.

Tối hôm qua đến nay hắn chưa ăn gì, lúc này toàn thân đau nhúc, xương cốt rã rời, Ngọc Đề Tuấn đã tìm thấy một đồng của và nguồn nước, cũng thong thả nghỉ ngơi.

Thẩm Quang thì mang theo một số người đi vào trong núi tìm một số trái cây.

Ngôn Khánh ăn hết hai trái cây liền tới một khối đá, nghỉ ngơi trên đó, những người còn lại người thì băng bó vết thương,người thì nằm xuống mặt đất nghỉ ngơi, Mạch Tử Trọng cũng hơi lo lắng.

Nơi này đói khổ lạnh lẽo hoang sơ.

Bộ dạng như vậy có thể kiên trì được bao nhiêu?

Tất cả mọi người đều không nắm chắc tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh ngủ rất say, tâm tình lo lắng cũng giải đi được một chút.

Khi Ngôn Khánh tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Trong đêm gió núi rất lạnh, lại khiến cho hắn có cảm giác không thoải mái.

Ở trong cốc đám người Tạ Khoa nổi lên mấy đống lửa, giết ba con ngựa bị thương, dù sao hiện tại cũng cần lương thực.

Ngôn Khánh tỉnh ngủ bụng cũng đói.

Tạ Khoa mang tới một miếng thịt ngựa chín đưa cho hắn.

Không có gia vị gì chỉ có một chút muối thô nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, đây chắc chắn là mỹ vị trong nhân gian.

Hắn không khách khí nhận lấy ăn như hổ đói.

Bụng đã no rồi Trịnh Ngôn Khánh nhìn xung quanh không thấy Mạch Tử Trọng và Phùng Quả đâu liền kỳ quái hỏi:

- Mạch Mập đâu?

- À Mạch công tử và Phùng Quả lo lắng cho công tử nhà của họ nên đã cùng nhau rời núi tìm hiểu tin tức.

- Ngoài núi tình hình thế nào?

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

- Mạch công tử nói bọn họ sẽ nhanh chóng trở về, đến lúc đó có thể biết được.

Tạ Khoa cắn một khối thịt ngựa, dùng sức mà nuốt.

Hắn hàm hồ nói:

- Ngôn Khánh, tình huống hôm nay có ý kiến gì không?

Một câu này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh thầm cười khổ một tiếng, trên mặt vẫn hiện ra vẻ thản nhiên:

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện nay việc cấp bách chính là xem tình hình, nếu có thể liên lạc với Chu tổng quản bọ họ thì tốt nhất, nếu không thể thì...

Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Quang mà nói:

- Đem địa đồ tới đây.

Thẩm Quang vội vàng đem địa đồ tới, tuy bản vẽ không chính xác nhưng tình huống đại khái cũng có thể thấy rõ.

Ngôn Khánh nói:

- Nếu không có cách nào liên lạc với Chu tổng quản thì chúng ta chỉ có cách đi về hướng đông, leo lên thuyền tìm cách trở về Đông Lai, hoặc đi về hướng bắc, tiến tới Liêu Đông cùng với đại quân tụ hợp.

- Tuy nhiên ta không rõ lắm tình huống ở Liêu Đông.

- Nếu như Liêu Đông chiến sự bất lợi, chúng ta về đó cũng giống như chui đầu vào lưới, cho nên ta nghĩ nên trở về Đông Lai.

- Ngôn Khánh, Liêu Đông có trăm vạn đại quân, lại có Vu Trọng Văn, Mạch Thiết Trượng Tiết Thế Hùng, nguyên một đám mãnh tướng, lại có bệ hạ ở Trác quận đốc chiến, người Cao Ly tuy giảo hoạt nhưng cũng không phải là đối thủ của quân ta, nếu vậy tại sao không đi tới Liêu Đông?

- Nói không chừng tới đó có thể tụ họp lại một chỗ với quân ta.

- Đến lúc đó khôi phục đoạt lại Bình Nhưỡng chẳng phải là một công lớn sao?