Chương 303: Đại bại

Trịnh Ngôn Khánh nhăn lông mày lại do dự mà nói:

- Ất Chi Văn Đức là ai?

Hắn đối với tình huống Cao Ly đích thực là không hiểu rõ cho lắm, sự tình đa phần đều là do Trịnh Thế An trước kia thu thập là chính.

- Ất Chi Văn Đức hình như là thừa tướng ở Bình Nhưỡng hiện tại đang ở Liêu Đông chỉ huy tác chiến.

Tạ Khoa cười khổ nói:

- Ngươi hỏi ta ta còn muốn hỏi ngươi đây này, nghe nói Ất Chi Văn Đức cùng với Uyên Thái Trá ở Cao Ly thanh danh vô cùng tốt, tất cả đều là những người có bản lĩnh, tình huống cụ thể lại ít có người biết, tuy nhiên Uyên Thái Trá ban đêm chiến bại hôm nay không ở Bình Nhưỡng nứa.

Đúng thế, ai mà chú ý tới một nhân vật của tiểu quốc.

Có lẽ ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, tất cả mọi người đều tin rằng chiên thắng sẽ tới không để ý tới người nào của Cao Ly.

Mà Ngôn Khánh hiện tại không được Lai Hộ Nhi coi trọng, hắn làm sao biết được bí mật này.

Đúng lúc hắn và Tạ Khoa suy nghĩ phải trình lên khuyên ngăn thế nào thì nghe thấy ở trong doanh địa truyền tới từng đợt rối loạn.

Có người trong doanh địa lớn tiếng nói:

- Mau nhìn, mau nhìn Bình Nhưỡng hình như xảy ra hỏa hoạn rồi.

Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa không khỏi kinh hãi, bọn họ bước nhanh ra quân trướng thì nhìn thấy Hùng Khoát Hải đang cười cười bưng một chén canh tới, Ngôn Khánh không ngờ đụng vào hắn, trên người của hắn đau rát, tuy nhiên cũng không có tâm trí trách cứ Hùng Khoát Hải.

- Đại Hắc Tử, A Lăng, theo ta lên cao.

Hắn nhanh chóng đuổi theo A Lăng leo lên vọng lâu trong doanh.

Đưa mắt nhìn ra xa thì chỉ thấy Bình Nhưỡng đã hóa thành một mảng lửa.

Bình Nhưỡng xảy ra hỏa hoạn sao?

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng lớn tiếng gọi:

- Người đâu lập tức phái ra thám mã, tìm hiểu tin tức của Bình Nhưỡng.

Hơn mười con khoái mã như gió điện rời khỏi quân doanh hướng về phía Bình Nhưỡng mà vội vàng đi, Tạ Khoa thì nhổ ra một ngụm nước miếng, ngẩn ngơ giật mình hồi lâu không nói gì.

Hơn nửa ngày hắn mới cất tiếng:

- Lửa thật là lớn.

Đại hỏa này là Lai Hộ Nhi tập trung công kích hay là bị tập kích?

Không biết đáp án là thế nào nhưng Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa đều có thể xác định, đại hỏa này tuyệt đối không phải là do cháy nhà tạo thành.

- Lập tức nổi trống triệu tập binh mã.

Trịnh Ngôn Khánh nhìn lên trên lầu nghiêm nghị mà quát:

- Truyền lệnh tất cả lữ soái đều lập tức tới quân trướng thương nghị, tất cả các bộ binh mã đều phải mặc giáp trụ chỉnh tề, tùy thời nhận lệnh.

Tạ Khoa tuy thông tinh binh pháp lại khéo trị quân.

Nhưng cuối cùng vẫn còn trẻ, gặp chuyện vẫn không thể suy nghĩ tỉnh táo.

Cũng may là Trịnh Ngôn Khánh kịp thời phản ứng, ở dưới Vọng Lâu, hạ quân lập tức khởi trống trận, truyền xuống, tuy nói Ngôn Khánh và Tạ Khoa phân công quản lý hai phủ đoàn nhưng các đội ngũ dưới trướng đều tinh tường hai người này như một bất kể ai phát động mệnh lệnh cũng không thể phản đối.

Tạ Khoa thao luyện binh mã trị quân nghiêm cẩn.

Mà Trịnh Ngôn Khánh sửa trị quân kỷ thủ đoạn cương ngạnh.

Các đoàn binh mã ở đây đối với Trịnh Ngôn Khánh thậm chí còn sợ hãi nhiều hơn một chút.

Không chỉ Trịnh Ngôn Khánh trước kia chỉnh đốn quân kỷ từng giết qua binh lính quấy rối mà quan trọng là dưới trướng của hắn còn có Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, những lực sĩ một có thể chống trăm, lại có Thẩm Quang võ nghệ cao cường, có lực uy hiếp, vượt xa so với Tạ Khoa.

Trong quân người nào có sức mạnh nhiều hơn thì người đó là lão đại.

Không hề nghi ngờ, sức mạnh của Trịnh Ngôn Khánh rất dọa người.

Một lúc sau thám mã đã quay trở lại doanh báo cáo:

- Khởi bẩm giáo úy, trong thành Bình Nhưỡng đột nhiên xuất hiện một chi binh mã Cao Ly, bốn phía phóng hỏa, binh mã ở trong thành hiện nay đã loạn một bầy, đại tướng quân không biết tung tích ở đâu, mà Cao Ly vương Cao Nguyên từ trong thành đột kích, quân ta đại bại.

Tạ Khoa giật nảy mình nói:

- Ngươi nói gì.

- Quân ta đại bại.

- Binh mã ở bên ngoài thành từ đâu ra?

Binh mã ngoài thành là do Cao Ly đánh lén.

- Tại sao lại có nhiều binh mã cao Ly như vậy?

Tạ Ánh Đăng nhịn không được mà nghiêm nghị quát.

Người Cao Ly không phải đều đã bị ta đánh tan hay sao? Vì sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, chẳng lẽ là từ trên trời đi xuống hay sao?

Ngôn Khánh mở miệng nói:

- Tạ đại ca chúng ta không thể ở đây khổ đợi.

- Vậy thì phải làm sao?

Ngôn Khánh nuốt nước miếng một cái rồi khẽ nói:

- Nhất định phải tụ tập binh mã lại, nếu không quân ta có khả năng toàn quân bị diệt.

Tụ tập lại?

Lúc này ở trong lều, tám lữ soái mười sáu con mắt đều nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh.

Tạ Khoa hỏi:

- Tình huống này làm sao có thể tập kết đội ngũ?

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi cắn răng trầm giọng nói:

- Nơi này cách Bình Nhưỡng không xa, nếu như chúng ta ở đây phóng hỏa thiêu đốt kho lương thì binh mã bên ngoài thành Bình Nhưỡng không chừng sẽ tới đây tập kết.

- Phóng hỏa, đốt kho lương?

Tạ Ánh Đăng không kìm được mà hít một hơi thật sâu, giật mình nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Bọn họ cần phải bảo vệ kho lương, hiện tại phá hủy thì chính là tội mất đầu.

- Trước kia khác, nay đã khác, nếu như không muốn quân ta bị Cao Ly diệt toàn quân thì phải có mục tiêu để tập kết.

Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Chuyện này trọng đại, hậu quả cứ để đệ gánh vác.

- Thẩm Quang, ngươi lập tức chuẩn bị ngựa và binh khí, tùy thời có thể xuất kích.

- Tạ đại ca, huynh thì lưu thủ ở quân doanh chuẩn bị nhiều cung tiễn, phòng ngừa Cao Ly tiến hành đánh lén chúng ta, cứ quyết định vậy đi, binh mã không được nửa phần lười biếng.

Tạ Khoa nghiêm mặt hỏi:

- Hiền đệ muốn làm gì vậy?

Trịnh Ngôn Khánh khẽ cắn môi:

- Ta sẽ suất lãnh kỵ quân lập tức xuất phát, tiến tới ngoài thành Bình Nhưỡng tìm hiểu tin tức.

- Đệ muốn đi Bình Nhưỡng?

Tạ Khoa kinh hãi nói:

- Làm sao được hiện nay Bình Nhưỡng trong thành đã rối loạn cả lên, chúng ta không rõ ràng lắm có bao nhiêu binh mã Cao Ly, ở đây có không tới một trăm kỵ quân, nếu đệ đi Bình Nhưỡng thì không phải là lao vào hố lửa, tự tìm chỗ chết sao?

- Tình huống không rõ ràng lắm cho nên mới phải tới xem cho rõ.

Nếu như địch quá nhiều không cách nào thủ vững thì phải lập tức rút khỏi.

Tạ đại ca, huynh cứ yên tâm, đệ nắm chắc sẽ không mạo hiểm, chỉ quan sát tình huống bên ngoài Bình Nhưỡng rồi sẽ trở về.

Tạ Khoa nói:

- Nếu vậy thì đệ ở đây thủ vững doanh trại, ta đi tìm hiểu mới đúng.

Trịnh Ngôn Khánh cười khổ nói:

- Tạ đại ca tuy thông binh pháp nhưng không có sở trường lâm trận chỉ huy bằng đệ, cho nên quân vụ ở đây cần phải do Tạ đại ca gánh vác, hơn nữa đệ còn có Hùng Đại Hải, Hám Lăng và Thẩm Quang đi theo hộ vệ, nếu như có chuyện gì đệ sẽ lập tức rút lui, tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào.

- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Tạ đại ca kiên triều ở trong doanh trại, chờ ta quay lại.

- Nếu như có binh mã tới đây tập kết, Tại đại ca lập tức nhét vào dưới trướng, người nào không nghe không thể lưu tình, hiện tại không phải là lúc thể hiện dáng vẻ thư sinh.