Chương 301: Tấn công Bình Nhưỡng.

Trịnh Ngôn Khánh có chức vụ giáo úy, chấp chưởng một nghìn một trăm người mặc dù trong đó có 300 tông đoàn cũng đã đạt tới nhân số này. Trước đây Chu Pháp vì đảm bảo cho lương thảo vận chuyển nên không cân nhắc quá nhiều, hiện tại Lai hộ Nhi vẫn cân nhắc thăng chức cho Trịnh Ngôn Khánh chức quan nào cho phù hợp.

Chu Pháp nghĩ nghĩ rồi nói:

- Trịnh giáo úy, công tử sau khi trở về điều 350 người ra dưới trướng nghe mệnh lệnh, Tạ công tử cũng tạm làm giáo úy, lĩnh một đoàn binh mã khác hai người có thể tùy thời hỗ trợ nhau.

- Được.

Trịnh Ngôn Khánh cùng với Tạ Khoa chắp tay hành lễ, rời khỏi trung quân.

Chu Pháp thở ra một hơi, trong lòng không ngừng cười khổ.

Phó tổng quản thủy quân gì chứ, ngay cả một chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải đi hao tổn tâm tư, phân phó cho đám người Trịnh Ngôn Khánh không những phải tiêu giảm binh mã cho Trịnh Ngôn Khánh mà còn phải cho vào một quân chức giáo úy khác.

- Hy vọng trận chiến này sớm kết thúc.

Chu Pháp xoa nhẹ gò má trong lòng thầm cười khổ:

- Đem đám đệ tử thiếu gia này tản đi miễn cho nhiễu loạn.

Ngày 16 tháng ba.

Thời tiết lúc này khó đoán trước, bầu trời xanh vạn dặm không mây.

Trịnh Ngôn Khánh cùng với Tạ Khoa chia nhau ra, ở ải Phổ đóng quân doanh xuống, tuy Chu Pháp không ra lệnh cho bọn họ cụ thể nhưng bọn họ cả ngày vẫn thao binh luyện mã.

Lai Hộ Nhi không cần bọn họ nhưng không có nghĩa là những quan quân ở Hải Phổ này không cần bọn họ.

Thêm vào việc Ngôn Khánh hào sảng kết giao, cho nên từ trên xuống dưới mọi người đều vui vẻ thậm chí là xưng huynh gọi đệ.

Ngày hôm nay, Trịnh Ngôn Khánh đang cùng với Tạ Khoa nói chuyện thì đột nhiên Thẩm Quang đi qua báo lại, nói là Chu Pháp triệu tập chúng tướng nghị sự.

Ngôn Khánh và Tạ Khoa không dám lãnh đạm, lập tức nón trụ quan giáp chỉnh tề, sau đó đi vào nơi trú quân, vì khoảng cách đến lều lớn không xa cho nên tất cả các đô úy và các đoàn giáo úy đều tập trung ở đại trướng, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng.

Chu Pháp thân cũng mặc trụ giáp mà đi tới.

Hắn trầm giọng nói:

- Hiện nay phía trước truyền đến tin, đại tướng quân đã đến Giang Bá thủy bờ, đánh tan quân ô hợp Cao Ly, hôm nay quân ta đã tiến tới trước thành Bình Nhưỡng, đại tướng quân hạ lệnh, cho chúng ta tới Giang Bá Thủy xây dựng căn cứ, đảm bảo cho lương đạo được thông suốt.

Chúng tướng nghe được đều tuân mệnh.

Trịnh Ngôn Khánh hữu khí vô lực cất tiếng.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, loại tình cảnh chướng mắt này sẽ không rơi vào trên đầu của hắn.

Hắn có thể tới Hải Phổ là tốt rồi, tùy thời có thể rút khỏi, không cần vào đám nguy hiểm vô vị này.

Nào biết, ánh mắt của Chu Pháp còn đảo qua chúng tướng ở trong lều, cuối cùng dừng lại trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.

- Trịnh giáo úy.

- Có mạt tướng.

Ngôn Khánh vỗn hơi giật mình, nhưng lập tức bước lên phía trước chắp tay hành lễ.

- Tạ giáo úy.

- Có mạt tướng.

- Hai người các ngươi đem trọng binh mã, lập tức nhổ trại tới Giang Bá Thủy.

Chu Pháp nói xong lấy ra một địa đồ đưa cho hai người.

- Đây chính là chỗ tụ hợp ở Giang Bá Thủy cùng với Nam thủy, cũng chính là lộ trình quân ta đã đi.

- Cho nên ta muốn hai người ở đây xây dựng căn cứ, cam đoan lương đạo từ Nam Thủy tới Bình Nhưỡng được thông suốt, hai ngày sau các ngươi có thể hạ trại, nếu như Bình Nhưỡng lương thảo có vấn đề thì các ngươi cứ mang đầu tới gặp.

Trịnh Ngôn Khánh nheo mắt lại, cố gắng nhớ lại chuyện của Bình Nhưỡng ở kiếp trước.

Hai người sau khi ra khỏi quân trướng, chuẩn bị lên ngựa thì bỗng nhiên có người kêu tên Trịnh Ngôn Khánh.

Quay đầu nhìn lại thì đã thấy Trịnh Hoành Nghị từ trong doanh đi ra, Trịnh Ngôn Khánh không khỏi sững sờ, nhìn thoáng qua Trịnh Hoành Nghị rồi hỏi:

- Trịnh Hoành Nghị, không phải đệ đi theo quân xuất chinh sao, tại sao lại ở đây?

Trịnh Hoành Nghị nhảy xuống ngựa:

- Ngôn Khánh, hôm nay đệ đảm nhiệm truyền lệnh của đại tướng quân, hôm qua Giang Bá Thủy đã đại thắng, đại tướng quân mệnh cho đệ báo cho Chu tổng quản biết, mong hắn khởi binh, quân ta hiện tại đã tới trước thành Bình Nhưỡng, ít ngày nữa sẽ công phá thành công.

Ngôn Khánh gật gật đầu:

- Như vậy rất tốt, ta đang muốn nhổ trại tiến tới Nam Thủy.

- Chu tổng quản mệnh cho huynh tới Nam Thủy?

- Đúng thế.

- Hì hì, Nam Thủy bên kia kỳ thực đã không còn tung tích của cẩu tặc Cao Ly nữa, tặc nhân sau khi bị đánh tan đã lui về Bình Nhưỡng mà trốn.

- Ngôn Khánh, huynh ở đây thật thanh thản.

- Chúng ta cố gắng chém giết ở Bình Nhưỡng mà huynh lại ở đây nhàn nhã, thật hâm mộ huynh.

Ngôn Khánh hơi kinh ngạc, nhìn qua Trịnh Hoành Nghị, không nói thêm gì nữa, hắn nhận ra được Trịnh Hoành Nghị đã có một chút thay đổi.

Giống như... rất đắc ý.

- Ngôn Khánh, đệ còn phải chạy về Bình Nhưỡng, không thể đồng hành với huynh, chờ chúng ta tới Bình Nhưỡng, bắt lấy thủ lĩnh phản loạn rồi tụ họp.

Trịnh Hoành Nghị nói xong nhảy lên ngựa cáo từ Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Ngôn Khánh định nhắc nhở hắn vài câu nhưng không biết phải làm thế nào.

- Hiền đệ, Hoành Nghị tựa hồ có hơi thay đổi.

Khi quay trở lại Tạ Khoa đột nhiên nói:

- Giống như có vẻ hơi đắc ý, không coi ai ra gì, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Trịnh Ngôn Khánh cười nói:

- Binh sĩ thế gia nào mà không kiêu ngạo.

- Hoành Nghị hôm nay con đường làm quan rộng mở, có chút kiêu ngạo cũng là bình thường, kỳ thật hắn kiêu ngạo đệ không lo lắng, lo lắng là đại tướng quân cũng kiêu ngạo, vậy mới phiền toái.

Tạ Khoa biến sắc hạ giọng nói:

- Hiền đệ, đệ lo lắng là.

Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu:

- Đệ cái gì cũng không lo lắng, chỉ cảm thấy không tốt lắm, đắc ý quá sẽ có chuyện, mà người Cao Ly lại vô cùng giảo hoạt.

Tạ Khoa sắc mặt liền trở nên trầm mặc.

Mặc kệ là hắn hay Trịnh Ngôn Khánh, nói cũng không có ai nghe.

Bởi vì cả nước cao thấp lúc này đều cho rằng Cao Ly chỉ là một tiểu quốc, tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay.

Trước cảm xúc lạc quan tràn ngập này, Trịnh Ngôn Khánh và hắn có gì phản đối sẽ có tội danh làm dao động quân tâm.

- Ngôn Khánh, ta và đệ hợp binh lại một chỗ.

Tạ Khoa đưa ra đề nghị, Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Hợp binh lại trong tay có một đoàn binh mã, dù có nhiễu loạn cũng kịp thời ứng phó.

Chỉ mong sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.

Chỉ mong là Lai Hộ Nhi sẽ thuận lợi đánh hạ Bình Nhưỡng.

Nhưng nếu như Lai Hộ Nhi có thể dẹp xong Bình Nhưỡng thì tại sao trong sử sách lại không hề ghi lại.

Nghĩ tới đây Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy hỗn loạn.