Chương 299: Chiến sự ở Liêu Đông.

Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn Hùng Đại Hải.

Ngôn Khánh cất tiếng hỏi:

- Đại Hải, vừa rồi đệ nói đệ muốn có tên là Hùng Khoát Hải sao?

Hùng Khoát Hải, chính là Tử Diện Thiên vương, hảo hán đứng thứ tư thời tùy đường.

Đây là một nhân vật ở trong tùy đường diễn nghĩa, ở trong ấn tượng của Trịnh Ngôn Khánh cũng thế, sử sách cũng thế, tư trì thông giám cũng thế đều không ghi lại hắn.

Có lẽ đây là một nhân vật hư ảo.

Trịnh Ngôn Khánh vẫn cho rằng hình tượng của Hùng Khoát Hải nhất định phải đến từ một vị đại vương trong núi.

Trong tiểu thuyết có nói, Hùng Khoát Hải thân cao một trượng, lồng ngực phát tim, trên mặt có chòm râu xồm xoàm, hai tay dùng hai lưỡi búa to, nặng tới 160 cân, khoan đã Hùng Đại Hải dùng cái búa sao giống như cái búa của Hùng Khoát Hải trong tiểu thuyết, chỉ là nó nặng tới 200 cân nặng hơn Hùng Khoát Hải trong tiểu thuyết nhiều.

Ngoại trừ điều này ra, Hùng Đại Hải cơ hồ giống như Hùng Khoát Hải trong tiểu thuyết như đúc.

Thân cao, khoảng một trượng thể trọng nặng gần 300 cân... chòm râu hiện tại vẫn chưa có nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, tương lai có cũng không phải là điều không thể.

Trịnh Ngôn Khánh như nằm mộng rồi.

Hắn chưa bao giờ cho rằng, mình xuyên việt tới đây sẽ đem Hùng Đại Hải và Hùng Khoát Hải hai người liên hệ cùng một chỗ với nhau.

Nhưng vấn đề là cảnh tượng này thật sự đã hiện ra trước mắt của hắn.

Liên tưởng đến chuyện trước đây, Hùng Đại Chuy từng kiến nghị muốn rời khỏi Lạc Dương, dời tới Thái Nguyên, Hán Vương Dương Lượng sau khi tạo phản, Thái Nguyện bị tàn phá, nếu như xuất hiện tình huống này, Hùng Đại Chuy không còn sống, thì Hùng Đại Hải mất đi người nhà rất có thể biến thành Hùng Khoát Hải.

Trong tiểu thuyết, Hùng Khoát Hải cũng dời vào núi hoạt động... Hùng Khoát Hải bị Trịnh Ngôn Khánh nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy bất ổn, tâm thần bất an.

- Đại ca, nếu huynh không thích cái tên này thì cứ gọi đệ là Hùng Đại Hải vậy.

Trịnh Ngôn Khánh bỗng dưng nở ra một nụ cười lắc đầu liên tục.

Ở trong thế giới quan trường chìm nổi này hắn đã luyện cho mình khả năng hỉ nộ bất lộ, đây là một chương trình học bắt buộc của người làm quan, Ngôn Khánh đã từng gặp qua rất nhiều danh nhân, Phòng Huyền Linh, Từ Thế Tích, Đỗ Như Hối, thậm chí là Vũ Văn Thành Đô đều chưa biểu lộ vẻ ngạc nhiên bao giờ, nhưng Hùng Khoát Hải sống bên cạnh mình bảy năm mà Trịnh Ngôn Khánh lại không biết, thì thật đáng ngạc nhiên.

- Đại hắc tử.

- Dạ.

- Đáp ứng ta một chuyện sau này đừng dựa vào cửa thành gần quá.

Trong tiểu thuyết Hùng Khoát Hải bị cửa thành nghìn cân đè chết, chết rất thê thảm, ngay cả toàn thây cũng không được.

Trịnh Ngôn Khánh không đầu không đuôi nói một câu khiến cho Hùng Khoát Hải không hiểu thấu, Thẩm Quang và Tạ Khoa bọn họ cũng càng ngạc nhiên.

Tuy nhiên Hùng Khoát Hải vẫn khờ khạo đáp:

- Đại ca, đệ nhớ kỹ lời huynh dạy.

Ngôn Khánh cười cười, hắn cảm thấy mình như bị tâm thần, chuyện ở trong tiểu thuyết làm sao mà đúng được, hơn nữa Hùng Khoát Hải đi theo hắn cũng không có khả năng bị như vậy, nhìn thấy Hùng Khoát Hải chất phác tươi cười, Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, kéo Hùng Khoát Hải tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

Hùng Khoát Hải đã xuất hiện.

Những nhân vật kế tiếp, khi nào thì xuất hiện đây?

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới đây không khỏi chờ mong, không hiểu mười tám nhân vật hảo hán thời tùy đường sẽ có mấy người xuất hiện.

Đại nghiệp năm thứ tám, tức là năm 612 công nguyên, ngày 14 tháng 3

Trung Nguyên hiện tại đã trở thành một nơi chim hót trăm hoa đua nở, gió xuân thổi Giang Nam, hoa đào đua nhau khoe sắc.

Nhưng mà ở hai bên bờ sông Liêu thủy, lúc này vô cùng thảm khốc.

Dựa theo kế hoạch, Tùy quân thẳng tiến về phía bờ tây của Liêu Thủy, có cơ hội lập tức qua sông chiến đấu.

Binh mã Cao Ly cũng tụ tập ở bên bờ đông, chuẩn bị cùng với Tùy quân quyết tử, bởi vì trước đó không thể tính toán chính xác cho nên thượng thư Vũ Văn Khải đã chế tạo cầu nổi có độ lệch khá lớn.

Cho đến khi cầu trải ra thì vẫn chưa lấp đầy khoảng cách giữa hai bờ sông, chỉ có một số ít đánh được về phía bờ đông.

Điều này khiến cho nhân số Cao Ly chiếm ưu thế, luân phiên xuất kích, đem Tùy quân qua sông tiêu diệt ở bờ Đông.

Nước sông nhuốm đỏ máu tươi, mà người Cao Ly cười nhạo, tiếng cười truyền tới bờ Tây.

Chủ chiến chính là tổ phụ của Mạch Tử Trọng, tả đồn vệ đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, lúc này y hình dáng lửa cháy phừng phừng, dữ dằn vô cùng.

Nghe thấy người Cao Ly cười nhạo, lại phải trơ mắt nhìn binh sĩ bị giết dưới đao của họ, Mạch Thiết Trượng nổi giận lôi đình.

- Tam quân binh sĩ, theo ta qua sông, qua sông, qua sông.

Mạch Thiết Trượng nghiêm nghị la lên, trường đao trong tay chỉ về phía bờ bên kia:

- Tính mạng của đại trượng phu ở nơi chiến trường, làm sao có thể chết trong tay nữ nhi?

Hàm nghĩa của hắn cùng với câu da ngựa bọc thây cũng giống nhau.

Trong nhất thời binh sĩ dưới trướng la lên, nguyên một đám nhảy xuống nước lội về phía bờ sông bên kia.

- Phụ thân, cha là tư lệnh tam quân làm sao có thể mạo hiểm.

Mạch Mạnh Tàicon trai trưởng của Mạch Thiết Trượng cởi trọng giáp, chuẩn bị lao ra mà nói:

- Nếu là đấu tranh anh dũng, hài nhi nguyện đi tiên phong, mong phụ thân xem hài nhi chiến đấu.

- Ngươi võ nghệ chua tinh, không đảm đương nổi trách nhiệm.

Ở trước mặt mọi người, Mạch Thiết Trượng không để cho Mạch Mạnh Tài một chút thể diện nào, hắn cười to:

- Binh sĩ theo ta giết địch.

Mạch Thiết Trượng nhanh như lưu tinh xông lên cầu nổi.

Thân làm chủ soái, Mạch Thiết Trượng lao tới như vậy binh sĩ tướng lãnh phía dưới há có thể lui về phía sau, tả đồn vệ tướng quân Tiễn Thế Hùng, Mạnh Kim Xoa cả hai theo sát phía sau, xông lên cầu nổi, sau đó lội trong nước sông lạnh như băng, lao lên bờ.

Những người đi qua chém giết quân lính Cao Ly.

Quả nhiên Mạch Thiết Trượng tuy đã 50 tuổi nhưng do bảo dưỡng nên không vẫn lộ ra chút nào già yếu.

Ở bên cạnh, Tiễn Thế Hùng cùng với Mạnh Kim Xoa cũng theo sát phía sau một đội nhân mã đã lên được bờ dùng thế hoành tảo thiên quân chiếm lấy bãi cát của liêu thủy.

- Mau bắc cầu nổi nữa.

Vũ Văn Khải ở trên bờ la không ngừng, binh mã dưới trướng lập tức nhanh hơn.

Ở bờ đông trên một ngọn núi, một lão giả áo đạo bào đang vuốt râu quan sát tình hình phía dưới.

- Lão nhân kia là ai vậy?

- Khởi bẩm thừa tướng, lão nhân đó chính là Mạch Thiết Trượng của Tùy quốc.

- Ha ha nghe danh không bằng gặp mặt, người này đúng là một mãng phu, Phát Xạ Minh Đích lệnh cho Ất Chi Sinh suất lĩnh thủy quỷ đốt cầu nổi.

Chúng ta hiện tai ở bờ đông Liêu Thủy, tiêu diệt toàn bộ Tùy quân, làm phấn chấn quân tâm.

Lão già vừa ra lệnh từng thanh âm chói tai hưởng ứng không ngừng.

Trong chốc lát, Hà Đông trên bờ nổi lên bốn phía hai chi kỵ quân tả hữu xông ra chặt đứt sự liên hệ giữa Tùy quân và quân trong sông.