Chương 274: Thuốc nổ.

Tháng tư, Đậu Quỹ đại phá Phi Đầu Liêu, chém đầu hắn, bắt được một nghìn dân liêu hoang dã dời ra núi Tuy.

Núi Nga Mi vào giữa mùa hạ cảnh sắc càng thêm tươi đẹp.

Đứng ở trước cửa Lôi Thần điện, cảm nhận làn gió mát trong sơn công, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Trịnh Ngôn Khánh vươn hai tay ra, hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn.

Loạn Phi Đầu Liêu đã qua được một tháng.

Mà ở Mạc Quận, Ngư Câu La và Đoạn Chung Quỳ cũng xuất động, ở Dương Sơn trấn đánh bại ba nghìn quan quân man sơn, sau khi phá tan man sơn, Ngư Câu La bắt được Đô Lão của Man sơn, khiến cho Man tộc như rắn mất đầu.

Đoạn Chung Quỳ thuận thế xua quan về phía nam, đại phá hai mươi mốt man tộc, man nhân liên tục đầu hàng.

Tuy nhiên những chuyện này cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trịnh Ngôn Khánh, hắn hiệp trợ Đậu Quỹ bắt Cốt Tư Man, cứu Đóa Đóa ra xong vì để ngăn cản phiền toái không cần thiết, Ngôn Khánh đã mang theo Bùi Thúy Vân, Đóa Đóa và Hùng Đại Hải trở về núi Nga Mi. về phần điền trang của Vinh Nhạc Thành đã có Từ Hưng Ba quản lý, không cần phải hắn quan tâm. Chỉ là đi theo Trịnh Ngôn Khánh có một

hảo hữu ngày xưa, chính là Đậu Phụng Tiết.

Đậu Quỹ muốn đối phó với Phi Đầu Liêu, dĩ nhiên không muốn Đậu Phụng Tiết đi vào trong nguy hiểm.

Quân công không thể thiếu Đậu Phụng Tiết nhưng để tránh cho hắn một phần nguy hiểm cho nên Đậu Quỹ liền để Đậu Phụng Tiết theo Ngôn Khánh lên núi cùng.

Đậu Phụng Tiết đi theo Ngôn Khánh, Đậu Quỹ rất yên tâm.

Thế nhưng trong mắt của Ngôn Khánh, lão nhân này dường như muốn hắn làm bảo mẫu của Đậu Phụng Tiết.

Trở về núi xong, Vô Cấu trở nên vô cùng cao hứng.

Nàng lại có hai tỷ tỷ yêu thương, bên cạnh cũng có thêm người nói chuyện dĩ nhiên là rất vui vẻ, Ngôn Khánh sau khi trở về núi lại cực kỳ thần bí, suốt ngày ở cùng một chỗ với Triệu Hi Tiếu. Triệu Hi Tiếu và Trịnh Ngôn Khánh kết giao cũng không phải mật thiết không biết vì sao gần đây bọn họ lại vô cùng thân mật với nhau.

Trịnh Ngôn Khánh ở trước cửa nhà không ngừng làm những động tác vươn ngực, chỉ thấy Hùng Đại Hải ở trước cửa đã chạy tới.

- Ca ca, tên Triệu điên kia nói đã chuẩn bị xong, chúng ta mau đi qua.

Trịnh Ngôn Khánh nghe xong lập tức tỉnh táo tinh thần.

Hắn và Hùng Đại Hải lập tức rời khỏi Lôi Thần điện, chạy ra khỏi sơn môn.

Ở trong đình viện tản bộ, Bùi Thúy Vân thấy bộ dạng thần bí của hắn thì không khỏi tò mò:

- Ngôn Khánh, ngươi đi đâu vậy?

- À, ta cùng với Triệu Hi Tiếu chân nhân làm thí nghiệm.

Ngôn Khánh cũng không quay đầu lại lao thẳng ra sơn môn.

Bùi Thúy Vân cũng hiếu kỳ theo sau, ba người theo con đường nhỏ trong núi rất nhanh đi tới một tòa Lôi Thần điện, chỉ thấy Triệu Hi Tiếu đã chờ ở dưới đó, thấy Ngôn Khánh đi tới hắn vội vàng chạy tới đón, vẻ mặt khẩn trương hưng phấn.

- Triệu chân nhân đã chuẩn bị xong chưa?

- Xong, xong rồi.

Triệu Hi Tiếu liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào đống đá vụn trong sơn cốc mà khẽ nói:

- Đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi, chỉ còn thiếu việc châm lửa cuối cùng.

Ngôn Khánh cũng lộ ra vẻ hưng phấn, ý bảo Hùng Đại Hải che cho Bùi Thúy Vân lùi ra sau.

Hắn và Triệu Hi Tiếu cầm lên một cái bình chứa đầy dầu ở bên trong, từ đống đá vụn bắt đầu đổ từ từ ra khoảng chừng mười thước thì dầu mỡ cũng tiêu hao hết.

- Triệu chân nhân, ông lùi về sau đi.

Trịnh Ngôn Khánh phân phó một câu, Triệu Hi Tiếu vội vàng gật đầu lùi về phía sau miệng hang.

Mà Ngôn Khánh thì xoải bước lấy từ trong cái da sói của mình ra một hỏa tập, sau đó bắt đầu đánh vào lớp dầu.

Chỉ thấy sau khi hắn vứt hỏa tập ra, lập tức quay người bỏ chạy.

Hỏa tập đốt lên lớp dầu, một luồng lủa nhanh chóng truyền tới đống đá vụn, ở trước đống đá cũng được rót dầu, trong thoáng chốc đã bốc cháy.

Ngôn Khánh chạy đến miệng hang nhìn về phía đống đá vụn kia mà chờ đợi.

Những ngày gần đây hắn và Triệu Hi Tiếu cùng nhau làm chính là chuyện này.

Chỉ tiếc hắn không xuất thân từ hóa học, ngoại trừ biết thành phần của hỏa dược là lưu huỳnh, các bon, kali ni trát thì tỷ lệ pha trộn đều không biết, cho nên chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình đưa ra một chút đề nghị.

Có khi Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy mình còn kém hơn cả Triệu Hi Tiếu.

Ngày hôm trước, Triệu Hi Tiếu nói hắn đã tìm ra tỷ lệ.

Ngôn Khánh và hắn đều vô cùng hưng phấn nhịn không được mà làm một thí nghiệm tại sơn cốc dưới Lôi Thần điện, vì nơi này vắng vẻ không có ai lui tới, chỉ thấy trước mắt đại hỏa rừng rực nhưng những đá vụn kia không có chút phản ứng, Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nhăn mày lại, lòng lạnh xuống:

- Triệu chân nhân, cái này hình như không đúng.

Triệu Hi Tiếu lộ vẻ không đúng nói:

- Ta dựa theo lời ngươi nói, đem hỏa dược cho vào trong bình, đáng lẽ lúc này phải vang lên, tai sao không thấy động tĩnh?

- Đặt ở bên trong bình?

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:

- Chân nhân có để trước bình vật dẫn lửa không?

- Cái này...

Triệu Hi Tiếu gãi đầu:

- Hình như không.

- Ông không dùng vật dẫn lừa thì làm sao có tác dụng?

Trịnh Ngôn Khánh thở hổn hển nói, hắn muốn cất bước đi ra khỏi sơn động thì bỗng ầm một cái, cả sơn cốc truyền tới từng tiếng nổ mạnh, một mùi thuốc súng nhanh chóng lan truyền.

Trịnh Ngôn Khánh không kịp chuẩn bị, đặt mông ngồi ngay xuống mặt đất.

Mà Bùi Thúy Vân bị tiếng nổ mạnh bất thình lình này khiến cho má phấn cũng tái nhợt.

- Ầm ầm.

Lỗ tai của Triệu Hi Tiếu trở nên ông ông.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không khá hơn là bao nhiêu, bên tai cũng vang lên tiếng nổ vô cùng lớn.

Nổ sao?

Hắn lập tức đi về phía trước, chỉ thấy phía đó có một đống đá vụn lả tả rơi đầy đất, thanh âm vô cùng lớn, thật kinh người nhưng hậu quả chỉ là đá vụn theo vách đá chảy xuống đất, mấy viên có bắn ra ngoài thì khoảng cách cũng không xa.

Mà những đá vụn này đều không hề có sứt mẻ.

Ngôn Khánh trong lòng kỳ dị vô cùng, hắn bước nhanh lên phía trước, nhìn cảnh bừa bộn trước mặt mà lộ vẻ thất vọng.

Đây cũng không phải là thuốc nổ trong tưởng tượng của hắn, một điểm uy lực cũng không có, chỉ có tiếng nổ lớn mà thôi.

Nếu muốn đả thương người thì không có khả năng.

- Chúng ta thành công rồi.

Triệu Hi Tiếu mừng rỡ như điên.

Có lẽ trong mắt hắn thì đã thành công rồi.

Nhưng Trịnh Ngôn Khánh thì lại dở khóc dở cười: Cái này thì thành công cái gì, một chút uy lực đều không có