Chương 256: Cao phu nhân tới.

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu, khẽ nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ lời cô cô nói.

Bùi Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lúc này mây tản ra, mưa rơi lất phất.

Phía xa xa những đàn chim ở trong rừng chiêm chiếm hát.

Bùi Thục Anh cất bước đi ra khỏi lương đình:

- Ngôn Khánh ta lên đường.

- Cô cô thuận buồm xuôi gió.

Ngôn Khánh đứng ở trong lương đình, chắp tay tạm biệt Bùi Thục Anh.

Bùi Thục Anh hít sâu một hơi, đi về sau hai bước rồi dừng lại, sau đó quay lại tới trước mặt Ngôn Khánh mà ôm hắn vào trong ngực.

- Tiểu Yêu, ngươi phải bảo trọng.

Chôn mặt ở trong bộ ngực nở nang, Trịnh Ngôn Khánh hai tay ôm chặt lấy Bùi Thục Anh, cảm nhận được ôn hương vô cùng nhu thuận.

Giờ phút này, trong lòng hắn không hề có dục niệm.

Một lúc sau, Bùi Thục Anh đẩy Ngôn Khánh ra, quay người bước nhanh.

Nàng thực không muốn rời khỏi, nhưng không thể không rời khỏi.

Xe ngựa trên con đường nhỏ để lại đá vụn đằng sau, từ từ rời xa.

Bùi Thục Anh ngồi ở bên trong, nước mắt không tự giác mà chảy xuống.

Lúc này ở bên tai còn truyền tới một hồi tiếng đàn du dương.

-Dừng lại.

Bùi Thục Anh đi ra khỏi xe ngựa, quay đầu nhìn về phía xa xa.

Ở trong lương điền, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàn và tiếng ca truyền tới.

- Hàn thiền thê thiết,

Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.

Đô môn trướng ẩm vô tự,

Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.

Chấp thủ tương khán lệ nhãn,

Cánh vô ngữ ngưng yết.

Niệm khứ khứ,

Thiên lý yên ba.

Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.

Đa tình tự cổ thương li biệt,

Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?

Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?

Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.

Thử khứ kinh niên,

Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết?

Dịch thơ:

- Ve kêu thảm thiết;

Chiều trước trường đình, trận mưa vừa hết.

Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài;

Còn quyến luyến, thuyền đà giục riết.

Nắm tay nhìn mắt lệ rơi,

Nghẹn ngào, khôn nói xiết.

Bước chân đi ngàn dặm xa khơi,

Trời Sở rộng mây chiều mù mịt.

Đa tình tự cổ đau li biệt;

Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!

Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?

Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.

Biền biệt năm dài,

Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.

Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;

Dễ ngỏ cùng ai biết?

Mũi của Bùi Thục Anh khẽ cay cay, im lặng rồi lên xe.

Ngôn Khánh buồn bã trở về nơi ở.

Trong những võ sĩ ở trong trang, có rất nhiều người là bộ hạ cũ của phụ thân Đóa Đóa, còn có hộ vệ do Liêu soái phái tới. Cáp Sĩ Kỳ về phương diện chọn người rất cẩn thận.

Đây là chỗ ẩn thân cuối cùng của Cáp Sĩ Kỳ, cho nên càng thêm cẩn thận.

- Cô cô đi rồi sao?

Bùi Thúy Vân ở hiên cửa thấy Trịnh Ngôn Khánh trở về thì bưng một chén trà tới trước mặt hắn.

Nàng loáng thoáng có thể cảm nhận được sự bất thường giữa Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Thục Anh nhưng cũng không liên tưởng đến những truyện khác.

Đây là một nữ tử bình thường, thậm chí còn là một con mọt sách.

Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, hắn ngồi xuống ở cửa hiên, uống một ngụm trà Nga mi, loại trà thanh khiết này uống vào có lưu hương nhàn nhạt, thấm tận đáy lòng, hắn tâm tình vốn sa sút, uống một ngụm trà xong, đã chuyển biến rất nhiều.

Cao thủ về trà có thể đem tâm tình của mình, truyền cho người uống trà.

Ngôn Khánh cũng là cao thủ uống trà nhưng bàn về công phu pha trà hiển nhiên vẫn còn chênh lệch rất lớn so với Bùi Thúy Vân.

- Trà ngon.

Hắn nhịn không được mà khen một tiếng, sau đó hỏi:

- Đóa Đóa đâu rồi?

- À, hôm qua Liêu soái phái người tới, nói là đi thăm dò tin tức của Tôn tiên sinh.

Núi Nga Mi diện tích rất lớn, khoảng cách với Vinh Nhạc thành ước chừng ba mươi dặm, chia là đại nga mi, nhị nga mi, tam nga mi và tứ nga mi.

Dãy núi ở đây mênh mông muốn tìm được một ẩn sĩ tu đạo là điều khó khăn.

Cũng may có Đóa Đóa, thông qua quan hệ của nàng với người Liêu, Liêu soái phái ra nhân thủ, tiếp xúc với thổ dân Nga Mi, tìm hiểu tin tức.

- Qua vài ngày, Cao phu nhân sẽ đến, ta chuẩn bị mang Đại Hải lên núi.

- Chuyện này phải cẩn thận một chút mới được.

Bùi Thúy Vân mày ngài run lên mà khẽ nói:

- Ta nghe Đóa Đóa nói, trên núi kia còn có người Liêu hoang dã qua lại, vô cùng hung ác.

Người liêu bình thường và người Liêu hoang dã đều thuộc cùng nguồn gốc.

Người liêu bình thường cư trú ở Vinh Nhạc Thành, đã được giáo hóa, hoặc có thể nói là được hán hóa.

Ngoại trừ một số quần áo trang sức phòn mang theo tập tục truyền thống thì bọn họ so với người Hán cũng không khác nhau quá nhiều. Bọn họ nông canh, đánh cá và san bắt, cuộc sống cực kỳ ổn định, mà người liêu hoang dã thì là những người chưa được khai hóa, hung tàn dã man, vẫn giữ một số tập tục cổ xưa, ăn tươi nuốt sống, đi lại trong núi rừng, dựa vào săn bắn mà sống, vô cùng cường hãn.

Ở trong đất thục, người Liêu hoang dã chủ yếu tụ tập ở vùng núi cho nên quan phủ cũng không quản lý được.

Trịnh Ngôn Khánh lên tiếng:

- Yên tâm, ta sẽ cẩn thận một chút.

- Đúng rồi, Đại Hải vào núi cùng với ta, để Nguyên Khánh nơi này hộ vệ, Nguyên Khánh võ nghệ cao cường, ta cũng yên tâm.

Bùi Thúy Vân ừ một tiếng, lại rót cho Ngôn Khánh một chén trà.

Hai người ở trước cửa hiên, ngắm ánh nắng buổi chiều, mây bay bay không khỏi ngây dại... Qua mấy ngày nữa, Cao phu nhân đã tới Vinh Nhạc thành.

Tang sự của Trưởng Tôn Thịnh đã chấm dứt, tranh giành quyền lực của Phích Lịch đường cũng ngã ngũ, thời gian cuối cùng, Trưởng Tôn Hành An cũng không có được vị trí gia chủ, mà Trưởng Tôn Hành Thao thì lâm trận đào ngũ, đề cử Trưởng Tôn Thuận Đức tiếp nhận tước vị Phích Lịch đường, Trưởng Tôn Hành An thất bại thảm hại, so về quyền mưu, thủ đoạn xuất thân hắn đều xếp sau không thể không cúi đầu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng muốn đi theo nhưng Cao phu nhân từ chối.

Hiện nay hắn sắp tới tuổi đi học, Cao phu nhân cũng chi vọng Vô Kỵ có thể ở Lạc Dương, năm sau có thể đi vào quan học.

Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy không tình nguyện nhưng dù sao đây cũng là đại sự quan hệ tới tương lai, cuối cùng hắn đành phải gật đầu.

Cao phu nhân không đem Trưởng Tôn Vô Kỵ giao cho Trưởng Tôn Thuận Đức. Qua cuộc tranh giành quyền lực này, bà phát hiện ra Trưởng Tôn Thuận Đức tâm cơ quá sâu, từ đầu khúm núm sau đó làm khó dễ, cướp đi sự khống chế Phích Lịch đường, giao Vô Kỵ cho người này thật không yên tâm.

Cho nên, Cao phu nhân đã đem Vô kỵ tới huynh đệ của nàng là Ẩn Sĩ Liêm, một phương diện khác học thức của Ẩn Sĩ Liêm cũng không tệ, Vô kỵ ở bên đó có thể học được rất nhiều việc, đối với tương lai của Vô Kỵ vô cùng có lợi.

Mà Ngôn Khánh lúc này cũng đã thăm dò được một số tin tức chuẩn bị khởi hành vào núi.