Chương 248: Lệch Duyên.

Về nhà, tiểu Niệm đã nấu cho Trịnh Ngôn Khánh một nồi nước tắm.

Trịnh Ngôn Khánh đem toàn thân ngâm vào bên trong đó, sau khi tắm rửa hắn đi nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay mệt mỏi trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi tiểu Niệm đập của dồn dập mới khiến cho Trịnh Ngôn Khánh từ trong cơn mê tỉnh lại.

Hắn lau khô thân thể, thay đổi một bộ y phục đi ra khỏi phòng.

- Thiếu gia, đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị xgo.

Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu:

- Ta không đói, tiểu Niệm ngươi thu thập đồ ăn, ta rất mệt muốn nghỉ ngơi.

Mệt mỏi đến cực hạn thường thường sẽ mất khẩu vị.

Tiểu Niệm thấy dáng vẻ tiều tụy của Trịnh Ngôn Khánh thì cũng đau lòng, tiến tới trải giường hầu hạ Trịnh Ngôn Khánh nằm ngủ, lúc này mới rời khỏi, sau khi tiểu Niệm rời đi, Trịnh Ngôn Khánh ở trên giường không hiểu sao lại bối rối không ngủ được.

Đã qua nửa đêm lờ mờ có thể thấy tiếng mõ ở trên phố.

Thanh âm cô tịch trống trơn.

Ngôn Khánh lật qua lật lại ngủ không được dứt khoát đi xuống phủ thêm quần áo đi đến bên cạnh lò sưởi.

Lửa cũng không lớn nhưng cũng đủ bày ra một màu đỏ rực.

Ngôn Khánh không đốt nến lên mà chỉ ở bên cạnh lò sưởi, cầm mấy cục than ném vào bên trong.

Trưởng Tôn Thịnh ốm chết sẽ gây ảnh hưởng gì tới Trịnh Ngôn Khánh?

Trước đây hắn một mực bận rộn nên không có thời gian nghĩ đến vấn đề này.

Giờ phút này đã rảnh rỗi hắn không thể không suy nghĩ, Trưởng Tôn Thịnh ốm chết, cũng đai biểu cho một chỗ dựa lớn sau lưng Trịnh Ngôn Khánh bị sụp đổ, cuộc sống của hắn sẽ phát sinh biến hóa.

Tuy nhiên tuổi hắn còn nhỏ có lẽ không có người tận lực nhắm vào hắn.

Ngôn Khánh ngược lại không lo lắng vấn đề này.

Trưởng Tôn Thịnh đi rồi, hắn vẫn còn quan hệ với Phòng Ngạn Khiêm, Bùi Thế Củ thời khắc mấu chốt cũng sẽ đứng ra giúp đỡ, tuy nhiên Phòng Ngạn Khiêm và Bùi Thế Củ cũng không thể giúp đỡ hắn như Trưởng Tôn Thịnh.

Hắn là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, là người có quan hệ rất sâu với Phích Lịch đường.

Cho nên mặc kệ Trịnh Ngôn Khánh xảy ra chuyện gì, Trưởng Tôn Thịnh cũng vô điều kiện giúp đỡ hắn.

Mà Phòng Ngạn Khiêm và Bùi Thế Củ thì không có khả năng như vậy.

Ở thành Lạc Dương này, cá sấu vô số.

Ngôn Khánh tuy có một chút uqan hệ nhưng rất khó có tác dụng. Lý Cơ ở phía xa xa không thể giúp đỡ, Đậu Uy và Đậu Phụng Tiết thì một ngươi phở Trường An, một người ở đất Thục, đều không có nhiều trợ giúp cho hắn. Về phần Đậu Hiền tuy ở Lạc Dương, nhưng Ngôn Khánh chưa gặp mặt nên cũng không thể mạo muội quấy rầy... Về phần Trịnh gia cũng không giúp đỡ được hắn nhiều.

Cho nên Ngôn Khánh phát hiện lá bài trong tay hắn không hề nhiều.

Trước kia khi Trưởng Tôn Thịnh còn sống, trong tay của hắn còn một lá bài tốt nhưng hiện tại không còn mấy.

Sau này hắn sẽ gặp phải tình huống gì đây?

Trịnh Ngôn Khánh tính toán một chút, hắn cảm giác nếu như mình tiếp tục ở lại Lạc Dương thì nhất định sẽ phải chịu nguy hiểm.

Có trời mới biết khi nào Dương Quảng phát điên muốn hắn đi theo.

Tiến về Giang Đô?

Hay về Trường An?

Trịnh Ngôn Khánh vừa nảy ra suy nghĩ này đã bóp tắt.

Tình huống ở Trường An chưa chắc đã tốt hơn Lạc Dương.

Quan lũng quý tộc ở đó đấu tranh rất kịch liệt, đi tới Trường An gây chuyện không tốt không chừng còn tạo nên kết cục thê thảm.

Cho nên Trường An, Lạc Dương, Giang Đô Trịnh Ngôn Khánh đều không muốn ở.

Về phần tiễn Đóa Đóa đi đất thục, cái này Trịnh Ngôn Khánh đang cảm thấy khó khăn, hay là hắn cũng tiến tới đó?

À, đất Thục ngược lại là một nơi yên ổn.

Trịnh Ngôn Khánh bắt đầu tính toán, phải lấy cớ gì để hộ tống Đóa Đóa đi đất Thục đây?

Viết thư cho Đậu Phụng Tiết, nếu Đậu Phụng Tiết mời hắn tới đó thì chẳng phải là cớ tốt sao?

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hiện tại hắn chỉ có thể xử lý như vậy, tuy nhiên việc của Đóa Đóa qua đi còn chuyện của Bùi Thục Anh, chuyện của Bùi Thục Anh hắn mơ hồ cảm thấy cả hai có một tình cảm cổ quái.

Giống mẫu tử mà không giống, không phải tình nhân mà lại giống như tình nhân.

Đoán chừng nàng ta vì chuyện này cũng mới buồn rầu.

Dù sao ở bên trong liên quan đến một tầng luân lý đạo đức, đặc biệt sau khi Ngôn Khánh giết Lý Đức Vũ, lại khiến cho Bùi Thục Anh càng thêm bối rối.

Nàng muốn xuất gia cũng không phải là vì trách tội Ngôn Khánh giết Lý Đức Vũ cũng không phải lời đồn nhảm trên phố.

Chỉ sợ là không dám đối mặt với Trịnh Ngôn Khánh thế nào, dù sao tuổi của Trịnh Ngôn Khánh ở thời đại này có thể làm con của nàng.

Trịnh Ngôn Khánh cũng rất mờ mịt không biết phải xử lý thế nào.

Hắn có đầu óc của một người bốn mươi tuổi nhưng lại có thân thể của hài đồng mười một tuổi.

Hắn thích nữ nhân thành thục là Bùi Thục Anh, nhưng chuyện này cũng liên quan đến một vấn đề cố kỵ.

Ngơ ngác ngồi nhìn lò sưởi, trong đầu của Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên trống rỗng, hắn đứng dậy đi đến án thư, thắp một ngọn nến, trải rộng giấy trắng ra, mài mực nhấc bút. Trong lòng thầm quyết định: Một là Bùi Thục Anh từ bỏ ý định xuất gia, hai là vĩnh viễn không để ý tới hắn.

Ngôn Khánh đem bút lông đặt ở trên giá bút.

Hắn dùng sức hai tay xoa bóp khuôn mặt muốn thông qua chuyện này mà trấn tĩnh mình lại.

Hắn nhấc bút lại buông xuống rồi lại nhấc lên. Cứ như thế nhiều lần.

Mà thôi, liều một phen.

Trịnh Ngôn Khánh quyết tâm nhấc bút lên viết một câu tuyệt cú:

Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.

Quân sinh ta không sinh, ta sinh Quân đã già hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân tốt.

Dịch thơ:

Khi ta chưa chào đời

Tóc sương nàng lốm đốm

Ta hận nàng sinh sớm

Nàng hận ta sinh sau

Ta chưa ra đời đâu

Thì tóc nàng đã bạc

Ước gì cùng tuổi tác

Để tháng ngày có đôi

Chép xong Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, làm khô bút mực sau đó đem bỏ vào một phong thư, dán keo lên, đắp lên đó một con dấu.

Chết cũng phải chết cho minh bạch, bộ dạng trốn trốn tránh tránh như vậy bất kể là đối với hắn hay là Bùi Thục Anh đều là tra tấn.

Sau hừng đông, Trịnh Ngôn Khánh đã tiến tới Phích Lịch đường.

Hắn lại để cho Thẩm Quang mang thư tới Bùi phủ, sau đó mang Đại Hải rời đi.

Lại là một ngày chịu tang.

Tuy nhiên hào khí so với hôm qua thì không giống nhau, mẫu tử Trưởng Tôn Hành An hiện tại đang sóng vai ngồi với Cao phu nhân.

Mà Cao phu nhân tuy không nói gì nhưng trên khuôn mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

Có thể nhìn ra, Trưởng Tôn Hành An có vẻ không an phận, không thèm để ý tới mọi người.

Trịnh Ngôn Khánh cố tình nói hai câu nhưng Trưởng Tôn Thuận Đức và Cao phu nhân đều không nói lời nào.

Hắn về đến nhà thì đã là giờ Tuất.

Thẩm Quang đem một phong thư giao cho Trịnh Ngôn Khánh, nói là thơ của Bùi Thục Anh.

Ngôn Khánh sau khi tắm rửa ăn cơm xong ngồi ở trong thư phòng xem thư của Bùi Thục Anh.