Chương 245: Bùi Thế Củ tìm

Trịnh Ngôn Khánh thừa dịp mọi người không chú ý đem khối bánh bột ngô nhét vào trong tay của Vô Kỵ.

- Ngươi là nam nhân, phải gánh vác chuyện chiếu cố phu nhân và Vô Cấu, ăn một chút đi, nếu không thân thể không chịu được, thì chẳng phải đã làm phu nhân lo lắng sao?

Vô Kỵ cầm lấy một cái bánh bột ngô, đưa mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh lộ vẻ cảm kích.

Trịnh Ngôn Khánh lại nhẹ giọng an ủi Trưởng Tôn Vô Cấu, nha đầu này đau nhức mất phụ thân trong lòng vô cùng khổ sở, Trịnh Ngôn Khánh thấy tình huống của nàng thì thấy so với Cao phu nhân còn nghiêm trọng hơn, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng lại không có cách nào khác.

Bùi Thế Củ ở ngoài tế điện hoàn tất để lại lễ vật rồi sau đó cáo từ.

Lúc này đã sắp tới giờ Tuất dựa theo quy củ, cả nhà Cao phu nhân còn phải túc trực bên linh cữu.

Vốn Trịnh Ngôn Khánh cũng muốn lưu lại nhưng Cao phu nhân nhìn thấy hắn mệt mỏi cũng không đành lòng.

- Ngôn Khánh, về nghỉ ngơi đi.

Cao phu nhân dịu dàng nói:

- Mấy ngày hôm nay ngươi ở bên chiếu cố cho sư phụ, hôm nay lại bề bộn cả ngày, thân thể sẽ không tốt, biết ngươi có tâm tư này ta đã rất vui vẻ.

Nếu như con ngã bệnh thì không phải khiến cho sư phụ con ở cửu tuyền phải khổ sở sao? Hơn nữa sau này còn có sáu ngày canh giữ linh đường, còn phải nhờ con rất nhiều.

Chuyện của nhà Trưởng Tôn Thịnh Trịnh Ngôn Khánh biết hắn cố gắng chống đỡ cũng không có tác dụng gì.

Vì vậy hắn nhẹ nhàng an ủi Vô Cấu rồi mới cáo từ.

Thẩm Quang ở bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa, Ngôn Khánh trước khi lên xe chỉ nói một câu:

- Về nhà.

Hiện tại hắn không muốn nói gì hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt, muốn ngâm mình trong nước nóng rồi ngủ một giấc.

Thẩm Quang đáp ứng vội vàng đánh xe rời đi.

Thế nhưng mà khi rời khỏi Đông Sỉ phường, có hai gã kỵ sĩ đột nhiên ngăn cản bọn họ lại.

- Xin hỏi là Trịnh công tử phải không?

Thẩm Quang vô ý thức nắm lấy trường đao, cảnh giác nhìn đám người kia trầm giọng quát hỏi:

- Các ngươi là ai, vì sao cản đường?

Kỵ sĩ lập tức duỗi tay ra, lộ vẻ mình không có ác ý.

- Chúng ta là gia thần của Bùi lão gia, phụng mệnh lão gia ở đây chờ Trịnh công tử đã lâu.... lão gia nhà chúng ta đã lên xe trước, có chuyện quan trọng thương nghị với Trịnh công tử, kính xin công tử không hiểu lầm.

Nói xong hắn lùi ra hai bên nhường một con đường.

Cách đó không xa có một chiếc xe lẳng lặng đậu.

Trên xe giắt đèn lồng của Bùi phủ, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh thầm nghi hoặc,. Bùi Thế Củ tìm ta sao?

Ở trong xe khá rộng rãi, giống như là một gian phòng di động.

Bùi Thế Củ công vụ bề bộn lui tới Trường An và Lạc Dương, cũng có trách nhiệm câu thông tới Tây Vực cho nhiều khi phải bôn tẩu trên đường, cho nên chiếc xe ngựa này hắn cố ý sắp đặt thiết kế.

Ở đây không chỉ có lò sưởi mà còn có giá sách.

Ở trên xe phủ một tấm da lông dã thú, ngồi trên đó mềm mại ấm áp, cảm giác thật thoải mái.

Trên chiếc thư án còn chồng chất một loạt công văn.

Bùi Thế Củ mặc một bộ thanh sam ở trên thư án đọc công văn, lúc Trịnh Ngôn Khánh lên xe ngựa hắn khẽ gật đầu ý bảo Ngôn Khánh ngồi xuống, sau khi đã phê chuẩn công văn hoàn tất, hắn lúc này mới ngẩng đầu lên chăm chú dò xét Trịnh Ngôn Khánh.

- Bùi công, gọi đệ tử đến đây không biết có gì phân phó không?

Bùi Thế Củ khuôn mặt nhu hòa, ánh mắt cực kỳ lợi hại giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác, Trịnh Ngôn Khánh có thể che giấu tâm tư rất giỏi nhưng trước mặt Bùi Thế Củ cũng không khỏi chột dạ.

Vì sao lại chột dạ?

Trịnh Ngôn Khánh cũng không rõ ràng.

- Ngươi giết Lý Đức Vũ?

- Sao?

- Không phải là Di Lặc áo trắng.

Bùi Thế Củ giọng nói rất nhu hòa, nhưng lại khiến cho người khác phải sợ hãi, đôi mắt của lão sáng quắc ngưng thần nhìn Trịnh Ngôn Khánh:

- Tuy Hà Nam doãn kết luận là Di Lặc áo trắng gây nên, Tư Lệ Đài cũng không có gì dị nghị nhưng ta biết rõ, Lý Đức Vũ là do ngươi giết, có đúng không?

- Không phải tiểu tử giết....

Trịnh Ngôn Khánh vừa mở miệng cãi lại đã thấy Bùi Thế Củ khẽ hừ một tiếng, hắn không kìm được mà nói:

- Là tiểu tử phái người giết.

Mẹ nó tại sao lại hấp tấp như vậy.

Cho dù đối mặt với những cán bổ cấp tỉnh thậm chí là cấp trung ương hắn cũng chưa bao giờ thất thố như vậy.

Thế nhưng Bùi Thế Củ lại mang đến áp lực cho hắn.

Hai gò má thon gầy của Bùi Thế Củ lộ ra sự vui vẻ.

- Kỳ thật ta đã sớm muốn giết người này, ngày trước hắn sung quân đi Lĩnh Nam, nếu như không phải Thục Anh cố ý ngăn cản thì Lý Đức Võ hôm nay đã sớm thành xương khô. Nếu khi đó ta quyết tâm liều mạng bất kể Thục Anh trách cứ cả đời thì hiện tại Thục Anh cũng không phải khổ sở như vậy.... Trịnh công tử, lão hủ đa tạ ngươi rồi.

Đối với Bùi Thế Củ mà nói, giết Lý Đức Vũ như giết một con kiến vậy, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi hồ đồ rồi.

Hắn không biết Bùi Thế Củ cảm tạ như vậy là xuất phát từ tận tâm hay là nói giỡn.

- Không cần phải lo lắng, hôm nay ta tìm công tử không phải vì Lý Đức vũ... mà là vì Bùi gia.

- Tuy nhiên công tử giết hắn không được gọn gàng...

- Tư Lệ Đài và Hà Nam doãn xử án tuy có thể che được con mắt của những người ngu ngốc nhưng không giấu được người thông minh.. Hiện tại Thục Anh phải đối mặt với áp lực rất lớn, ở trên phố có không ít lời đồn đãi rằng nàng âm thầm sai khiến, giết Lý Đức Vũ.

Bùi Thế Củ nói tới đây nhịn không được dùng hai tay xoa gò má.

Đứa con gái này thật không khiến cho lão phải bớt lo.

Trước kia sống chết gì cũng không chịu nghe theo sự sắp xếp của lão, không muốn gả cho Lý Đức Vũ, về sau Lý Đức Vũ bị sung quân, Bùi Thế Củ muốn Bùi Thục Anh đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nàng lại không nghe theo, không biết tại sao Bùi Thế Củ lại ưa thích cá tính mạnh mẽ này của nàng nếu không thì đã sớm đoạt tuyệt quan hệ phụ tử.

Hiện nay con gái của lão đã phân rõ quan hệ với Lý Đức Vũ, lẽ ra Bùi Thế Củ phải cao hứng mới phải, nhưng Lý Đức Vũ làm mưa làm gió mà lại chết quá dễ dàng.

Bùi Thế Củ vốn định tìm một cơ hội khoác cho Lý Đức Vũ một tội danh, đem hắn sung quân ở Man Hoang, chờ thêm mấy năm gió êm sóng lặng rồi sẽ đem hắn giết đi, lúc đó đối với Bùi Thục Anh cũng không có chút ảnh hưởng nào.

Một tên tôm tép nhãi nhép mà cũng dám khiêu chiến với một gia tộc trăm năm, không ngờ Bùi Thế Củ chưa ra tay thì Lý Đức Vũ đã chết rồi.