Chương 242: Di ngôn.

Cao phu nhân khẽ giật mình rồi gật đầu nói:

- Phu quân yên tâm, thiếp nhất định không quên lời phu quân nói.

- Phiền phu nhân gọi Trịnh Ngôn Khánh tới đây.

- Nó hiện tại không có ở đây.

Cao phu nhân khẽ nói:

- Dù sao cũng đã muộn, phu quân đã tỉnh lại chờ tới hừng đông rồi tính sau.

- Gọi hắn tới đây ta có chuyện trọng yếu cần nói với hắn.

Cao phu nhân gật gật đầu:

- Thiếp đi gọi hắn.

Từ khi Trưởng Tôn Thịnh gặp bệnh nặng, Trịnh Ngôn Khánh vẫn ở Phích Lịch đường, chưa từng rời khỏi.

Hắn có một trực giác, bệnh tình của Trưởng Tôn Thịnh lần này chỉ sợ khó có thể qua khỏi, cho nên hắn ở lại tránh cho bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng.

Không chỉ bởi vì Trưởng Tôn Thịnh là ân sư thụ nghiệp của hắn.

Hà trên thực tế, Trịnh Ngôn Khánh hiểu được những công huân mà Trưởng Tôn Thịnh lập được không tránh khỏi mà kính trọng hắn.

Công lao sự nghiệp của hắn thậm chí đã vượt qua đại tướng quân Lý Quảng.

Đơn giản vì vấn đề huyết thống cho nên không bằng Lý Quảng trước kia, thậm chí có người không biết đến cái tên Trưởng Tôn Thịnh, đa phần biết đến cũng bởi vì nữ nhi và nhi tử của hắn.

Thậm chí có rất người biết được câu thành ngữ một mũi tên bắt trúng hai con nhạn là xuất phát từ Trưởng Tôn Thịnh.

Người này nghiêm khắc với bản thân, đối đãi với người khác rất rộng lượng, Trịnh Ngôn Khánh tiếp xúc với Trưởng Tôn Thịnh càng lâu càng sinh phần kính ý.

Trịnh Ngôn Khánh đang hơi mệt mỏi ở trong sương phòng ngủ gật, nghe nói Trưởng Tôn Thịnh muốn gặp, Trịnh Ngôn Khánh không nói nhiều lời, lập tức cùng Cao phu nhân đi.

Trước khi bước đi, hắn còn sửa sang lại y quan, dùng tuyết đọng trên mặt tẩy đi vẻ ủ rũ.

Chỉ nguyên động tác này thôi đã khiến cho Cao phu nhân có nhiều hảo cảm với hắn hơn , bà mỉm cười đứng ở cửa ra vào, nhìn Trịnh Ngôn Khánh sắp xếp thỏa đáng rồi khẽ nói:

- Ngôn Khánh, sư phụ của con ở bên trong chờ con, mau đi vào đi.

Trịnh Ngôn Khánh kéo cửa ra, lập tức cửa phòng ngủ được khép lại.

- Ngôn Khánh, con đã tới rồi.

Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống bên cạnh giường của Trưởng Tôn Thịnh:

- Sư phụ, người cảm thấy thế nào?

- Ha ha, không sao nghe nói ngươi mấy ngày nay cũng không quay về, ở lại chào hỏi khách khứa và chiếu cố Quan Âm tỳ, khổ cực cho ngươi rồi.

- Một ngày làm thầy cả đời là cha, đây là nghĩa vụ của đệ tử, nào dám quản vất vả.

Trên mặt Trưởng Tôn Thịnh tràn ngập sự vui vẻ.

Hắn lại ohir bài học của Trịnh Ngôn Khánh gần đây, thấy Trịnh Ngôn Khánh không bỏ bê liền lộ ra vẻ tán thưởng.

- Ngôn Khánh, còn nhớ lần trước con đáp ứng chuyện gì với ta không?

Trịnh Ngôn Khánh nghe được trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc rồi lại lắc đầu.

- Lần trước ta bị bệnh từng phó thác cho con chăm sóc Quan Âm tỳ cho tốt.

Hiện nay ta muốn hỏi con một lần nữa, nếu như ta thật sự không qua khỏi, con có nguyện ý thay ta chiếu cố Quan Âm tỳ cả đời không?

Trịnh Ngôn Khánh giật nảy mình, hắn vội vàng quỳ xuống:

- Sư phụ vì sao lại nói những lời này.

- Ngươi chớ để ý, ta chỉ hỏi ngươi ngươi có đồng ý không?

Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch ý của Trưởng Tôn Thịnh, hắn muốn mình lấy Trưởng Tôn Vô Cấu làm vợ.

Hắn ngập ngừng, Trưởng Tôn Thịnh lại lộ vẻ chờ đợi mang theo ánh mắt soi mói, Trịnh Ngôn Khánh thật sự không tìm ra cớ để từ chối đành cất tiếng:

- Đệ tử nguyện ý.

Trưởng Tôn Thịnh như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

- Quan Âm tỳ tính tình nhu nhược, chỉ sợ ngày sau liên lụy nhiều tới ngươi, tuy nhiên nàng ta là hảo hài tử... Ta cũng biết chuyện của ngươi và Bùi gia tiểu nương....

- Theo đạo lý mà nói, thế gia đại tộc thông hôn là chuyện bình thường, tuy nhiên có một điều là Bùi Thế Củ tuy coi trọng tài hoa của ngươi nhưng chưa chắc đã mạo hiểm để bệ hạ nghi kỵ. HIện nay Bùi gia như mặt trời ban trưa, Bùi Thế Củ xuất thân từ Đông quyến, danh tiếng vô lượng, mà ngươi ngày sau dĩ nhiên cũng sẽ được bệ hạ trọng dụng, nếu như Bùi Trịnh hai nhà kết hợp với nhau, ảnh hưởng sinh ra chỉ sợ bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy, thậm chí các gia tộc khác cũng chưa chắc đồng ý.

Nếu như là vậy, không chỉ Bùi gia mà cả ngươi đều có họa sát thân.

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu:

- Đệ tử minh bạch.

Trưởng Tôn Thịnh đúng là đã nói một sự thật.

Hiện nay cường thịnh nhất là Bùi gia, tương lai Trịnh gia cũng có thể cường thịnh, nếu như đem hai nhà này kết hợp vào một chỗ thì sẽ mang tới kết quả gì?

Ai cũng không thể nói rõ... nhưng mà để Ngôn Khánh thối lui như vậy hắn thật không nguyện ý.

Đối với Bùi Thúy Vân, hắn có thể không có tình yêu nhưng vô cùng có hảo cảm, có thể cùng hắn nói chuyện chỉ sợ ngoài Bùi Thục Anh cũng chỉ có nàng.

Điểm này Đóa Đóa cũng không thể so được.

Trưởng Tôn Thịnh khẽ nói/l

- Tuy nhiên nếu như Bùi gia nương tử có thể đoạn tuyệt quan hệ với Bùi gia thì cũng không sao.

Nói xong những lời này hắn mở trừng hai mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh khẽ giật mình, hắn chợt hiểu hàm nghĩa trong lời của Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh chưa chắc có thể bỏ được Bùi Thúy Vân cho nên cùng Bùi Thúy Vân cũng không phải là không có hi vọng, tuy nhiên có làm được hay không thì phải xem thủ đoạn của Trịnh Ngôn Khánh.

Hiện nay ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.

Trưởng Tôn Thịnh cũng biết tương lai Trịnh Ngôn Khánh chưa chắc sẽ chỉ có Vô Cấu là vợ.

Vô Cấu có tính tình ngây thơ rực rỡ, niên kỷ lại nhỏ, chưa chắc nắm được trái tim của Trịnh Ngôn Khánh, vì có thể để Vô Cấu có một chỗ dựa, Trưởng Tôn Thịnh không ngại đồng ý cho Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Thúy Vân đến với nhau với điều kiện là Bùi Thúy Vân phải thoát ly khỏi Bùi gia.

Bùi Thúy Vân là một nữ tử thiện lương.

Nếu như nàng ta không còn quan hệ với Bùi gia thì cũng nhất định không thể nào trở thành chính thất của Trịnh Ngôn Khánh.

Trưởng Tôn Thịnh tính toán rất sâu nhưng có thể thành công hay không thì chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Ngôn Khánh tuy cũng có tâm kế nhưng lại không ngờ rằng Trưởng Tôn Thịnh lại tính toán vào lúc này.

Hắn hiện tại xấu hổ muốn giải thích với Trưởng Tôn Thịnh một phen thì Trưởng Tôn Thịnh đã mở miệng, Trịnh Ngôn Khánh không biết phải làm thế nào.

- Ngôn Khánh đem quyển trục kia ra đây.

Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy, đi tới bên cạnh thư án cầm lấy một quyển trục.

Hắn mở ra, chính là bài Xuất tắc hắn tặng Trưởng Tôn Thịnh khi xưa.

Trưởng Tôn Thịnh từ lúc có được luôn mang theo bên người, cực kỳ quý trọng.

Trịnh Ngôn Khánh đem quyển trục đưa tới tay của Trưởng Tôn Thịnh.

Trưởng Tôn Thịnh yên lặng mở ra, trên mặt hiện ra một vẻ tươi cười.