Chương 239: Tẩy rửa xui rủi

Trong lòng hắn cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn nở ra một nụ cười.

- Đại Hải mau cởi hết quần áo ra.

Hùng Đại Chuy sai người mang tới một tấm vải bố lớn, chặn ba mặt của nhà tù lại chỉ chừa cánh cửa, sau đó sai người mang tới một thùng gỗ lớn, bên trong chứa đầy nước đặt trước cửa lớn, lại để một chậu than trước đó.

- Gia gia con cởi rồi làm sao đi ra ngoài đây?

- Ta kêu ngươi cởi thì cởi đi, mau lên.

Hùng Đại Chuy cầm lá bưởi cùng với Trịnh Ngôn Khánh đứng ở bên trong nhìn Hùng Đại Hải. Thấy Hùng Đại Hải giống như là tức phụ nhi vậy, đem quần áo cởi sạch ra, tay che lại hạ bộ, trần truồng bước ra qua chậu than.

- Mau tắm rửa, đem xui rủi xua đi.

Ở bên kia Hùng Đại Chuy hét lớn, đem lá bưởi chuyển cho đám người Trịnh Thế An và Vương Chính.

Sau khi Hùng Đại Hải ngâm mình trong thùng gỗ được một lúc, Hùng Đại Chuy và Hùng Vĩ liền tiến tới cầm lấy thùng gỗ trút nước từ trên đầu trút xuống, Trịnh Thế An và Vương Chính sau đó tức thì đi qua dùng lá bưởi chà sát thân thể của Hùng Đại Hải, trong miệng còn lẩm bẩm các câu chúc phúc.

Người lớn.... chim cũng lớn...

Nhìn một đống vật ở giữa háng của Hùng Đại Hải, Trịnh Ngôn Khánh nảy ra tự ti.

Cũng may cái tự ti này không diễn ra quá lâu, sau khi thân thể của Hùng Đại Hải lau khô, thay đổi một bộ y phục sạch sẽ thoải mái dễ chịu khác hắn liền tiến tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, dập đầu một cái:

- Đã làm phiền đại ca chiếu cố.

Cho dù lớn, cũng phải gọi ta là ca ca.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cảm thấy thoải mái vội vàng đỡ Hùng Đại Hải lên.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không tính là quá thấp nhưng đứng trước mặt của Hùng Đại Hải thì vẫn thấp hơn một cái đầu.

Đầu của người này chắc cũn sắp vượt qua Vũ Văn Thành Đô.

Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà cảm thán:

- Đại Hải, ngươi ở trong lao thật không tệ, con mẹ nó lại lớn thêm rồi.

- Thân hình thì lớn, nhưng đầu óc thì lại không lớn lên.

Hùng Đại Chuy nói xong vỗ vỗ đầu Hùng Đại Hải, Hùng Đại Hải cười khờ khạo gãi gãi đầu.

- Đi chúng ta quay trở về.

Hùng Đại Chuy cười nói:

- Trịnh gia đã bày tiệc rượu ở Phong Khánh lâu, đang chờ ngươi đây này.

Hôm nay thân phận của Trịnh Thế An đã thay đổi không còn là quản gia Trịnh gia mà là tộc lão đứng đắn.

Điều này cũng khiến cho Vương Chính và Hùng Đại Chuy bất tri bất giác cải biến xưng hô với Trịnh Thế An, không còn gọi là mũi to như trước nữa. Dù sao thân phận của Trịnh Thế An còn đó bọn họ đâu dám bậy bạ.

Thẩm Quang cũng mang tới một thớt hắc mã dắt tới trước mặt Hùng Đại Chuy.

- Ta không biết cưỡi ngựa.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Không biết thì từ từ học chỉ là cũ không cần phải lo lắng, con ngựa này rất hiền lành ngoan ngoãn, chờ khi ngươi cưỡi ngựa giỏi lên ta sẽ đem một thớt ngựa tốt khác đến.

Bên kia đám người Trịnh Thế An cũng đã lên xe.

Hùng Đại Hải cưỡi ngựa, có người hầu tiến tới giữ chặt dây cương.

Trịnh Ngôn Khánh tức thì đi tới trước mặt Đồng Hoàn:

- Đồng đại ca, hôm nay huynh đệ nhà ta đại hỉ, không biết Đồng đại ca có thời gian đi qua uống một chén không? Tiểu tử này ở đây một năm may mà có Đồng đại ca chiếu cố.

- À, ta đến, sẽ đến.

Đồng Hoàn mừng rỡ vạn phần.

Không ngờ rằng huynh đệ của hắn ra tù rồi mà vẫn cho ta mặt mũi.

Đồng Hoàn sinh hoạt ở tầng xã hội thấp nhất là một tiểu nhân vật, đừng nhìn hắn là một đội trưởng nhà lao, ở trong thành Lạc Dương tuy la lối quát nạt các phạm nhân om sòm nhưng đối với người khác hắn chẳng là gì cả.

Trịnh Ngôn Khánh là ai?

Đó là đệ tử Huỳnh Dương Trịnh thi, cháu trai của Trịnh gia tộc lão đồng thời còn là tài tử trong sĩ lâm, hắn có thể viết ra Tam Quốc, số người hâm mộ vô số, có thể gọi là minh tinh, trong quan trường hắn là môn sinh đắc ý của đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh, đường đường là Vân Kỵ Úy, tiền đồ rộng lớn.

Mặc kệ về lĩnh vực nào Đồng Hoàn cũng phải nịnh bợ vài phần.

Hôm nay Trịnh Ngôn Khánh lại chủ động mời hắn, trong lòng Đồng Hoàn liền nóng hổi... Trịnh công tử này đúng là người tốt, ngày sau ta vì hắn mà tan xương nát thịt cũng toại nguyện.

Đồng Hoàn vội vàng sắp xếp xong xuôi.

Dù sao trong lao cũng không có phạm nhân hắn là đội trưởng cho nên tùy ý định đoạt.

Đồng Hoàn cưỡi một con hắc lừa rời đi trong sự ngưỡng mộ của lính cai ngục.

Vương Chính và Hùng Đại Chuy chứng kiến cảnh đó thì trong lòng vô cùng cảm khái:

- Lão Trịnh, cháu trai của ngươi tương lai nhất định khó lường.

- Tuổi còn nhỏ đã có thể khiêm tốn lôi kéo nhân tâm như vậy tương lai nhất định sẽ rất thành công.

Trịnh Thế An nghe được thì khuôn mặt tươi cười như hoa.

Hùng Đại Hải ngày hôm sau ra tù đã làm thủ tục chuyển nhập.

Tuy nhiên nhìn khuôn mặt của hắn thì có vẻ lo lắng, mãi đến khi Trịnh Ngôn Khánh từ hành lang đi ra hắn mới cảm thấy thả lòng một chút.

Đêm qua Hùng Đại Chuy đã nói với hắn:

- Đại hắc tử tuổi của con cũng không còn nhỏ, ở trong nhà ta tuy nói là không thiếu cơm, nhưng ở đây tương lai của con cũng chỉ là một cái túi cơm mà thôi. Con không biết quản lý sinh ý cũng không biết cách kết giao với người bên ngoài, ở trong nhà cũng không giúp được thúc phụ cho nên thúc phụ suy nghĩ thật lâu cuối cùng quyết định để con theo Trịnh gia.

- Tương lai của Khánh oa nhi nhất định vô cùng rực rỡ, nó lại là đại ca của con, con đi theo hắn thúc gia cũng có thể yên tâm.

Đối với Trịnh Ngôn Khánh, Hùng Đại Hải tuy mang theo một phần tôn kính nhưng cảm kích cũng rất lớn.

Cho nên để cho hắn đi teo Trịnh Ngôn Khánh hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ là Hùng Đại Chuy nói rất nhiều về Trịnh Ngôn Khánh, Hùng Đại Hải tuy không thông minh chậm chạp nhưng cũng không đến mức si đần không hiểu nổi.

Hắn biết rằng ca ca của hắn có một danh khí rất lớn.

Cho nên Hùng Đại Hải không khỏi cảm thấy một vẻ lo lắng.

Hắn sợ hãi chính là mình làm không tốt, Trịnh Ngôn Khánh sẽ đuổi hắn về như vậy thì thật là xấu hổ chết người.

Hùng Đại Chuy và Trịnh Thế An ở bên phòng nói chuyện khiến cho Hùng Đại Hải không khỏi tâm tình bất an.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh tâm tình của hắn đã giảm đi rất nhiều lo lắng, Trịnh Ngôn Khánh tới thăm hắn vô số lần ở nhà lao, mỗi lần thấy Trịnh Ngôn Khánh đến, Hùng Đại Hải đều cảm thấy nhẹ nhàng.

- Ca ca.

Hắn ngu ngơ tiến lên vấn an, chỉ là thanh âm vẫn còn chút lo lắng.

Hóa ra ca ca này của mình là một vị quan hơn nữa còn là một nhân vật khó lường.. Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Hùng Đại Hải:

- Đại Hải, ngươi đứng đây làm gì vậy, thúc gia của ngươi đâu?

- Thúc gia đang ở trong phòng nói chuyện với Trịnh gia gia.

- À.