Chương 182: Đua ngựa.

Trịnh Ngôn Khánh sau khi uống một ngụm trà sữa nghe thấy Bùi Thục Anh nói như vậy thì suýt phun ra.

Bộ dáng như vậy khiến cho Bùi Thục Anh cười không ngừng.

Trịnh Ngôn Khánh cũng thầm thở dài trong lòng, cũng không biết hôm qua ai chết sống muốn trở về nhà đây, hôm nay tâm tình tốt lên lại trêu chọc người khác, khó trách Bùi Hành Nghiễm thấy nàng như là chuột thấy mèo.

Chỉ là dọc đường này có mỹ nhân làm bạn hứng thú sẽ nhiều hơn.

Hai người nghỉ ngơi ăn điểm tâm rồi rời khỏi gian nhà gỗ.

Đảng Sĩ Kiệt đỡ Ngọc Đề Tuấn tới, Trịnh Ngôn Khánh lập tức đăng yên, Bùi Thục Anh cũng thay đổi cách ăn mặc, mặc một chiếc áo choàng đỏ chót, tư thế oai hùng, bỗng nhiên nàng ngoái đầu lại cười nói.

Tiểu Yêu, chúng ta hiện tại so cước trình xem ai tới Yển Sư trước, nếu ngươi thua thì phải làm một bài thơ, có dám không?

Nụ cười kia làm cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hoảng hốt.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một câu thi từ trong bài Trường Hận ca:

Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc

Dịch nghĩa:

Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu

Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa

( Sáu cung: chỉ những nơi vợ vua ở )

Cũng không biết Dương mỹ nhân trong bài thơ đó khi cười có động lòng người như Thục Anh cô cô hay không, nghe thấy câu nói của Bùi Thục Anh Ngôn Khánh vô ý thức khẽ gật đầu.

Hắn chưa kịp phản ứng thì Bùi Thục Anh đã thúc con hỏa long câu, con hồng mã liền hí dài một tiếng, tung vó về phía trước.

- Cô cô, cô cô ăn gian.

Trịnh Ngôn Khánh sững sờ nhịn không được kêu lên một tiếng rồi đuổi theo.

------------

Trăng sáng mọc ở phía đông, trời xanh cô tịch.

Những đám mây lay động tạo ra đủ muôn loại hình dạng.

Bùi Thục Anh ngồi ở trong dịch quán, bàn tay đang xem một bức họa, trên bức họa là một nữ tử, duyên dáng yêu kiều, thướt tha mềm mại.

Nàng nghiêng người ra ngoài cửa sổ, hoa hải đường ngoài đó đang nở rộ theo gió mà chập chờn.

Ở góc tranh có vài câu thi từ:

- Khỉ châu hữu tú sắc, khỉ lâu thanh vân đoan mi mục diễm kiểu nguyệt, nhất tiếu khuynh thành hoan thường khủng bích thảo vãn, tọa khấp thu phong hàn tiêm thủ oán ngọc cầm, thanh thần khởi trường thán yên đắc ngẫu quân tử, cộng thừa song phi loan

Ban ngày Trịnh Ngôn Khánh đã cùng với Bùi Thục Anh đua ngược cá cược, thua cược nên phải làm thơ.

Thật sự thắng không được hay là không muốn thắng?

Trong lòng Trcuịnh Ngôn Khánh cũng không biết rõ, chỉ là hắn đã chịu thua cho nên phải làm thơ.

Chạng vạng tối sau khi ghé lại dịch quán, Trịnh Ngôn Khánh tâm huyết dâng trào lại đề nghị Bùi Thục Anh vẽ tranh cho người trong thiên hạ đều biết, Bán Duyến Quân là tiên trong rượu, ngỗng công tử thi thư song tuyệt nhưng nói đến vẽ tranh thì chưa bao giờ hiển lộ qua.

Kỳ thật Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước lúc làm quan, ở vị trí Trung Nguyên, tuy nơi này có hơi lạc hậu nhưng đối với thi họa thì đây lại là nơi rất nổi tiếng.

Ở trúc viên ngoại trừ đọc sách thì cũng có lúc hắn dùng bút vẽ tranh, nhưng phần lớn là không cho ai biết.

Cho nên cho dù Từ Thế Tích ở cạnh Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết rằng hắn có thể vẽ.

Bức họa vẽ Bùi Thục Anh vô cùng sinh động.

Bùi Thục Anh nhìn nữ tử ở trong bức vẽ, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Bỗng nhiên Bùi Thục Anh đi ra ngoài.

- Bùi Trạo.

- Đại tiểu thư có gì phân phó?

- Ngươi bây giờ lên đường chạy tới Huỳnh Dương, báo cho tộc nhân Trịnh thị là Bùi Thục Anh ta muốn bái phỏng.

Có lẽ trong mắt thế nhấn Bùi Thục Anh chỉ là một nữ tử yếu ớt nhưng trong mắt thế gia vọng tộc Bùi Thục Anh là tộc nhân Bùi thị con gái mà Bùi Thế Củ sủng ái nhất.

Nàng dọc đường bái phỏng dĩ nhiên ý nghĩa không hề tầm thường.

Huống chi hiện tại đúng vào thời điểm Trịnh gia nội đấu, Bùi Thục Anh xuất hiện liệu có phải là ẩn chứa ý nguyện của Hà Đông Bùi thị, hoặc cũng có thể nói Bùi Thế Củ lần này tỏ thái độ.

Bùi Thục Anh làm ra hành động gõ trống khua chiêng như vậy làm cho Ngôn Khánh vô cùng cảm kích.

Với thân phận của Trịnh Thiện Nguyện và Trịnh Sĩ Cơ bọn họ có lẽ không ra bái phỏng nhưng chắc chắn cũng sẽ phái người trọng yếu ra hoan nghênh.

Lấy Kinh đường làm ví dụ, Trịnh Thiện Nguyện không ra mặt nhưng tộc đệ của hắn là Trịnh Nguyên Tống và Trịnh Nguyên Giá lại ra đón tiếp.

Trịnh Nguyên Tống được hưởng tước vị Nam Tước Vĩnh Yên hơn nữa còn là con trai trưởng của Trịnh đế cho nên hắn ra mặt cũng không mất mặt mũi của Bùi gia, An Viễn đường thì cử ra đại biểu là Trịnh Thế An.

- Bùi nương tử một đường vất vả rồi.

Trịnh Nguyên Tống nhanh chóng tiến tới, chắp tay vấn an Bùi Thục Anh.

Cái này cũng có thể nói Trịnh gia nể mặt mũi của Bùi Thục An, Bùi Thục Anh sau khi xuống xe cất tiếng nói:

- Thục Anh mạo muội tới đây kính xin Trịnh tiên sinh bỏ qua.

Mọi người nói chuyện một vài câu, mà Ngôn Khánh lúc này không người nào chú ý tới, chỉ là Trịnh Thế An đã nhìn ra Ngọc Đề Tuấn của hắn.

Tại sao Ngọc Đề Tuấn lại ở nơi này?

Nó đã ở nơi này hẳn là Ngôn Khánh cũng tới?

Trịnh Thế An vô ý thức nhìn qua đám người kia, đột nhiên hắn mở to hai mắt ra trong lòng vô cùng kinh ngạc bởi vì hắn phát hiện ra trong đám người đó có Trịnh Ngôn Khánh, cho dù cả hai cũng sống cạnh nhau mười mấy năm, Trịnh Thế An ngay cả tôn nhi của mình mà cũng không nhận ra mới là chuyện lạ.

Ông cũng không kêu lên, Ngôn Khánh làm như vậy hẳn là có đạo lý của hắn.

Thế nhưng trong lòng ông cũng vô cùng nghi hoặc, Ngôn Khánh làm như vậy là có ý gì, tại sao phải giấu đầu thụt đuôi vậy?

- Vị nào là Trịnh Thế An, Trịnh lão tiên sinh?

Bùi Thục Anh đột nhiên mở miệng hỏi thăm.

Trịnh Thế An khẽ giật mình quay đầu nhìn quanh, tại sao Bùi Thục Anh lại hỏi thăm mình trước mặt mọi người.

Không chỉ Trịnh Thế An cảm thấy kinh ngạc mà đám người Trịnh Nguyên Đỉnh cũng nghi hoặc.

- Thúc phụ, Bùi tiểu thư gọi thúc phụ đó.

- A....

Trịnh Thế An được nhắc nhở lập tức có phản ứng, vội vàng đi tới phía trước chắp tay mà nói:

- Trịnh Thế An bái kiến Bùi tiểu thư.

Trịnh Ngôn Khánh cũng nhận ra Trịnh Thế An.

Mấy tháng không gặp, Trịnh Thế An tựa hồ đã mập lên, khí sắc cũng không tệ.

Hắn tựa hồ đã minh bạch dụng ý của Bùi Thục Anh, chỉ là không ngờ Bùi Thục Anh lại dùng phương thức này.

Bùi Thục Anh tiến tới khẽ chào, cất tiếng nói:

- Tiểu nữ bái kiến Trịnh cự thúc.

Trịnh Thế An vội vàng khoát tay:

- Bùi tiểu thư, không cần làm vậy.

- Không, Ngôn Khánh tôn nhi của thúc thúc chính là huynh đệ với chất nhi của vãn bối.

- Nó gọi tiểu nữ là cô cô tiểu nữ dĩ nhiên phải gọi lão nhân gia người một tiếng thúc thúc. Lần này tiểu nữ đến làm phiền chư công tới đây nghênh đón, tiểu nữ thay gia phụ tạ ơn.