Chương 135: Hẹn gặp Bùi Thúy Vân

Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc vô cùng, trong thời gian này, hắn ngoài làm ra bộ Tam Quốc thì có gây ra sóng gió nào đâu, tại sao người khác lại muốn tìm hắn gây phiền phức?

Thẩm Quang do dự một chút rồi khẽ nói:

- Trịnh công tử, công tử có biết Bùi tiểu thư?

Bùi tiểu thư?

Trịnh Ngôn Khánh nghe tới đây thì nhớ tới Bùi Thúy Vân.

Bùi tiểu thư, hẳn là Bùi Thúy Vân?

- Đúng thế.

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu: Ta và Bùi tiểu thư đúng là quen nhau, nhưng chỉ là gặp nhau mà thôi, không có giao tình gì.

- Thê nhưng trên phố truyền lưu...

Thẩm Quang hơi khó nói...

- Trên phố truyền ra rằng công tử đã từng phi lễ với Bùi tiểu thư...

Vương Chính ngây như phỗng, Hùng Đại Chuy phun ra một ngụm nước.

Từ Thế Tích dùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, ho khan liên tục.

- Thẩm đại ca, việc này không được nói bừa, ta khi nào thì vô lễ với Bùi tiểu thư?

- À, cái này không rõ ràng, chỉ là trên phố truyền ra cứ như thật, nói công tử sờ soạng chân ngọc của Bùi tiểu thư, lại còn đem nàng ta đẩy ngã.... khục khục, tình huống cụ thể ta không biết rõ lắm, chỉ là nhắc nhở công tử cẩn thận một chút, chỉ sợ sẽ có người tìm công tử gây phiền toái.

- Ta khi nào đẩy nàng ta ngã....

Trịnh Ngôn Khánh đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn trừng.

À, ta nhớ rồi, chính là chuyện xảy ra ở Lạc Phổ thư quán. Nhưng lời đồn này thật không đúng, ta chỉ chữa trị cho Bùi Tiểu thư, tại sao lại biến thành như vậy?

- Thẩm đại ca, huynh có biết là ai gây phiền toái cho ta không?

Thẩm Quang gãi gãi đầu, có vẻ thần bí mà nói:

- Ta nghe người ta nói là công tử của trụ quốc đại tướng quân, tựa hồ người này đang theo đuổi Bùi tiểu thư, sau khi hắn nghe nói thì vô cùng tức giận, muốn tìm công tử gây phiền toái...

- Công tử của trụ quốc đại tướng quân người này là ai?

- Nghe nói hắn là một trong bốn tiểu bá vương ở thành Trường An, tên là Mạch Tử Trọng. À còn có mấy chuyện, ta nghe nói rằng Bùi tiểu thư ở thành Trường An cũng là tài nữ có danh tiếng, cũng có không ít người theo đuổi tiểu thư.

Ngôn Khánh nghe xong thì không khỏi liên tục cười khổ.

Chuyện này không ngờ lại phức tạp như vậy, chỉ đơn giản cứu người không ngờ lại trở thành phi lễ.

- Ngôn Khánh đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trịnh Ngôn Khánh thở ra một hơi, đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể lại một lần.

Rồi sau đó hắn cười khổ nói:

- Ta chỉ ra tay tương trợ có trời mới biết sau đó lại bị truyền ra là phi lễ với Bùi tiểu thư.

Hắn lúc đó liền tỉnh ngộ lại, Trưởng Tôn Thịnh đáp ứng Lý Cơ, tại sao một tháng rồi vẫn không có động tĩnh, liệu có phải là bị ảnh hưởng bởi lời đồn này hay không?

Ngôn Khánh càng nghĩ càng thấy khả năng này khá lớn.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp giải thích rõ ràng, chuyện này nếu như bị người ta hiểu lầm mình là một lãng tử trăng hoa vô lương thì thật không tốt.

Nhưng phải làm sao để giải thích rõ ràng chuyện này, chỉ dựa vào một mình Trịnh Ngôn Khánh thì chỉ sợ giải thích không được.

Việc cấp bách là mời Bùi Thúy Vân đứng ra nói rõ, nếu không Trịnh Ngôn Khánh cho dù nói thé nào cũng không thể rửa sạch nỗi oan này.

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới đây liền quyết định chủ ý.

- Thẩm đại ca, huynh biết phủ đệ của Bùi Lang tướng ở đâu không?

Thẩm Quang tung hoành hai năm ở Lạc Dương, đối với chuyện ở Lạc Dương thì tinh thông hơn Trịnh Ngôn Khánh rất nhiều.

Hắn cất tiếng nói:

- Bùi lang tướng hiện nay đang ngụ tại Tuyên Nhân môn, bên cạnh Thanh Hóa phường, nghe người ta nói, ở đó trên danh nghĩa là sản nghiệp của Bùi gia, rất dễ tìm được.

Tuyên Nhân môn là hoàng thành phía đông, ở đó có rất nhiều quyền quý trong triều.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Ta lập tức viết một phong thư, Thẩm đại ca thừa dịp cổng thành chưa đóng mang cho Bùi tiểu thư ở Bùi phủ.

Nói xong Trịnh Ngôn Khánh vội vã lên trên lầu.

Từ Thế Tích lại có vẻ tò mò hỏi thăm:

- Thẩm đại ca, tại sao huynh đối với chuyện ở Trường An cũng quen thuộc như vậy?

- Từ công tử không biết, thiên hạ khách phú thương đều tụ tập ở bến Lạc Thủy, chúng ta ở trên phố kiếm ăn dĩ nhiên nghe được tin tức này

- Vậy bốn tiểu bá vương là ai?

Cái này là vấn đề mà Từ Thế Tích cảm thấy hứng thú nhất.

Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi nói:

- Mạch Tử Trọng là người thứ nhất, còn có Vũ Văn Thành Cơ Vũ Văn Thành Chỉ hai vị huynh đệ, còn có Độc Cô Tu Đức, chỉ là sau khi Độc Cô thái hậu mất đi, Độc Cô Tu Đức rất ít xuất đầu lộ diện, không gây ra chuyện thi phi nữa.

Vương Chính và Hùng Đại Chuy cũng không biết Mạch Tử Trọng là ai, chỉ là gia gia của hắn là trụ quốc Đại tướng quân thật khiến cho người ta phải sợ hãi.

Nghe Thẩm Quang nói xong, hai người vô cùng sợ hãi.

Độc Cô Tu Đức là tộc nhân của hoàng thái hậu, cũng là hoàng thân quốc thích, Vũ Văn gia thì danh hào đã nghe nói qua, nghe nói là quyền thế ngút trời. Mạch Tử Trọng không biết là ai, nhưng có thể cùng ba người kia xếp cùng thì cho thấy hắn không hề tầm thường.

Hai lão đầu nhìn nhau, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ sầu lo.

Thẩm Quang đi vào giờ hợi, tới buổi tối mới trở về Trúc lâu.

Ngoại trừ Thẩm Quang, ba người bạn của hắn tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, sau đó Thẩm Quang đưa tới cho Ngôn Khánh một phong thư.

- Bùi tiểu thư hồi âm.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng mở ra dùng ánh sáng của nến mà đọc, sau đó khẽ thở ra một hơi.

Nói thật hắn thật sự có hơi bận tâm.

Hắn không phải là sợ Mạch Tử Trọng mà là sợ gia gia của hắn, đại tướng quân Mạch Thiết Trượng cũng đã được sử sách ghi lại. Người này lúc đầu chỉ là một thị vệ hoàng đế, phụ trách việc bưng dù.

Hắn vô cùng tận tâm với Dương Quảng, đối với Dương Quảng mà nói vô cùng trung thành, Dương Quảng đối với Mạch Thiết Trượng vô cùng tin tưởng, về sau Dương Quảng trở thành thái tử, Mạch Thiết Trượng cũng tham gia chinh chiến, lập được đại công hiển hách, sau khi Dương Quảng lên làm hoàng đế đã phong cho làm trụ quốc đại tướng quân.

Một tên gia hỏa dốt đặc nhờ tham gia chiến trận đã được Dương Quảng coi trọng.

Trịnh Ngôn Khánh quả thực lo lắng, vạn nhất hắn bị Mạch Thiết Trượng nhắm trúng thì chẳng phải cũng đã bị Dương Quảng để ý rồi sao?

Đồng thời Ngôn Khánh cũng lo lắng những lời đồn này ảnh hưởng tới thanh danh của hắn. Rất nhiều chuyện nhìn có vẻ không xấu nhưng ảnh hưởng rất nhiều, khiến cho việc bái sư của Ngôn Khánh cũng bị khó khăn.

Cho nên Ngôn Khánh viết một phong thư để Thẩm Quang đưa cho Bùi Thúy Vân, mong nàng ra mặt.