Chương 133: Trịnh Đại Sĩ nguy kịch.

Một đoàn người sau khi về tới trúc viên, Ngôn Khánh liền đột nhiên nói:

- Gia gia gần đây chỉ sợ có hơi hỗn loạn, chúng ta nên mời mấy hộ vệ tới đây.

Trịnh Thế An cất tiếng hỏi:

- Có thể có hỗn loạn gì?

- Trên đường trở về, con thấy có không ít lưu dân ở gần trúc viên, ở bên ngoài thành Lạc Dương không có gì phòng hộ, rất dễ bị người ta uy hiếp, mời mấy hộ vệ tới, cũng có chút phòng ngự cho trúc viên.

Vương Chính nghe được liên tục gật đầu.

- Mũi to, Khánh oa nhi nói không sai, chúng ta nên phòng ngừa chu đáo.

Chỉ là hộ vệ này cũng không dễ tìm, phải có bản lĩnh thật sự, phẩm tính cũng phải tốt nêu không chúng liên thủ với đám lưu dân kia thì không phải đã dẫn sói về nhà sao?

- Võ nghệ tốt còn phẩm tính không kém.... cái này thật không dễ tìm.

Trịnh Thế An đang suy tư nghe Vương Chính nói vậy thì biết rằng cũng không dễ tìm.

- Ngươi vừa nói câu này, ta cảm thấy có một người thích hợp.

Hùng Đại Chuy đột nhiên mở miệng.

- Ai vậy

- Trước kia không xa ta ở trên phố trông thấy một tên thân thủ không kém, miệng có thể ngậm đao, nhảy từ trên cột cao mười trượng xuống mặt đất, đao pháp vô cùng cao minh, hiển nhiên là được danh sư chỉ điểm, không giống như một tên ăn trộm, hắn ta ở ngoài phố xá tụ tập bốn năm hán tử cường tráng nói là giúp mọi người làm việc lặt vặt, hoặc coi sóc kho thóc... Ta nghe nói những thương hộ kia bảo, người này rất có danh dự, phẩm tính chắc hẳn không quá kém.

Vương Chính sinh lòng hiếu kỳ, liền vội vàng nói:

- Người đó tên là gì?

Hùng Đại Chuy gãi gãi, suy nghĩ cả buổi sau đó mới nói:

- Cái này thời gian đã lâu, ta cũng không còn nhớ, người kia họ Thẩm, danh khí không nhỏ, ngày mai chúng ta tới Thông Xa phố nghe ngóng một chút.

Họ Thẩm, có thể nhảy từ trên cột cao xuống mà vẫn bình an vô sự.

Cái này không phải là khinh công trong truyền thuyết hay sao?

Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh cũng cảm thấy hứng thú:

- Đại Chuy gia gia, bằng không... ngày mai con đi cùng gia gia.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị đi cùng Hùng Đại Chuy, vừa định xuất phát thì Trịnh Nhân Cơ đã phái người tới.

- Lão thúc, đại công tử cho mời.

Nếu như Trịnh Nhân Cơ mời Trịnh Ngôn Khánh đi qua thì còn không có gì lạ, nhưng Trịnh Nhân Cơ lại mời Trịnh Thế An, qua vài năm rồi, ngoại trừ lần gặp ở Tướng Quân đường thì bọn họ chưa chừng đụng chạm nhau.

Trịnh Thế An cảm thấy kỳ quái:

- Đại công tử mời ta, có chuyện gì không?

Trịnh Vi Thiện thấp giọng nói:

- Đêm qua ở Huỳnh Dương có người tới, nghe nói đại lão gia thể cốt không tốt, sợ không qua khỏi cho nên Đại công tử kêu lão thúc tới đây, chỉ sợ là vì chuyện này.

- Lão... gia chủ, ông ấy không qua được sao?

Mặc kệ Trịnh Thế An đối với Trịnh Nhân Cơ có cách nhìn thế nào thì trong lòng ông vẫn thủy chung có cảm tình với Trịnh Đại Sĩ.

Tốt xấu gì Trịnh Đại Sĩ cũng đã lớn lên cùng ông từ nhỏ lại là xuất sinh nhập tử.

Nghe thấy tin tức bệnh tình của Trịnh Đại Sĩ bị nguy kịch, Trịnh Thế An lòng vô cùng bi thương, oán niệm trướng kia của ông cũng tan thành mây khói, vội vàng gọi Trịnh Ngôn Khánh tới:

- Ngôn Khánh, ngươi cùng ta tới Lạc Dương, nghe nói lão gia bị bệnh sợ không qua khỏi.

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, hắn cũng không suy nghĩ nhiều:

- Chúng ta mau tới đi.

Trịnh Thế An thay đổi y phục, tìm Vương Chính và Hùng Đại Chuy nói với hai người. Hùng Đại Chuy và Vương Chính cũng giống nhau đều có cảm tình với Trịnh gia, trước kia đã từng xuất sinh nhập tử với nhau.

Cho nên bọn họ liền chia nhau ra hành động.

Từ Thế Tích cũng đi lên trên xe, lo lắng mà nói:

- Ngôn Khánh, đại lão gia không có chuyện gì chứ?

Trịnh Ngôn Khánh không trông thấy tình huống của Trịnh Đại Sĩ nên cũng không trả lời.

Đoàn người vội vàng đi vào trong Trịnh phủ, vừa mới xuống xe thì đa thấy Trịnh phủ trên dưới xếp thành một hàng dài, chuẩn bị hành lý đi trở về.

Xem ra tình huống không được tốt lắm.

Ngôn Khánh và bọn người đi vào trong đại môn của Trịnh phủ, Trịnh Vi Thiện trực tiếp dẫn bọn họ đi tới chính phòng. Từ Thế Tích thì đi tìm Trịnh Hoành Nghị nghe ngóng tin tức, trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng.

Trịnh Nhân Cơ muốn dọn nhà đi sao?

Chẳng lẽ tình huống của Trịnh Đại Sĩ đã xấu đến mức Trịnh Nhân Cơ không thể không rời khỏi Lạc Dương sao?

Trịnh Ngôn Khánh đang suy đoán mục đích Trịnh Nhân Cơ tìm tổ tôn bọn họ, thì Trịnh Nhân Cơ đã từ phía sau đi tới, vẻ mặt sầu loan.

- Đại công tử, đại lão gia, ông ấy sao rồi?

Trịnh Thế An định mở miệng xưng hô Trịnh Nhân Cơ là hiền chất nhưng vẫn cảm thấy không hợp, cuối cùng đành kêu như trước kia. Trịnh Nhân Cơ cũng khẽ gật đầu, khoát tay bảo Trịnh Thế An và Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống.

- Hôm qua An Viễn đường truyền tin tới, phụ thân thể cốt ngày càng trở nên kém cỏi, đặc biệt là từ đầu mua đông tới nay, tình huống ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, vài ngày nay bắt đầu nôn ra máu, người trong nhà chỉ sợ không qua khỏi mùa đông... Hôm qua ta đã đi suốt đêm thỉnh cầu triều đình cho ta trí sĩ, triều đình cũng đã phê duyệt.

- A?

Trịnh Thế An giật mình há to miệng ra.

Trí sĩ tương đương với từ quan không làm hai năm. Trịnh Nhân Cơ chuyện này đúng là bất đắc dĩ, mặc dù không bị giảm cấp nhưng con đường làm quan về sau sẽ càng khó khăn. Có thể khẳng định trừ phi triều đình trọng dụng hắn, nếu không sau này Trịnh Nhân Cơ sẽ không có cơ hội thăng quan.

Thấy Trịnh Thế An giật mình, Trịnh Nhân Cơ liền cười cười:

- Lão thúc, ông không cần kỳ quái, kỳ thực ta đã sớm có ý nghĩ này. Bệ hạ thiết lập lại chế độ, chức vụ Tào Duyện này của ta có hay không cũng không sao... Nhan Trứu lúc trước cũng khuyên bảo ta, nếu cứ lưu luyến mãi chỗ ngồi này, thì đối với ta cũng không tốt, chi bằng tìm cơ hội thích hợp từ chức thì hay hơn. Tình huống hiện tại khá phức tạp, Cao Dĩnh và Hạ Nhược Bật cũng đã bị chém, phụ thân thì bệnh tình nguy kịch, ta vừa vặn mượn cơ hội này rời đi thì tốt hơn.

Vượt qua sự dự kiến của Trịnh Thế An, Trịnh Nhân Cơ đối với hắn xưng hô vô cùng tôn trọng, thậm chí là thân mật.

- Đây là thư phụ thân gửi cho lão thúc, nói rằng lão thúc cũng nên để cho ta rời khỏi Lạc Dương.

- Chỉ là phụ thân trong thơ nói rằng muốn thúc cùng về... Ông ấy nói muốn gặp thúc một lần.

Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì trong lòng khẽ rung động.

Hắn có một trực giác kỳ quái, Trịnh Đại Sĩ muốn Trịnh Thế An trở về cũng không chỉ là đơn giản như vậy.

Hắn muốn khuyên Trịnh Thế An muốn cự tuyệt nhưng lại không tìm ra lý do thích hợp.