Chương 127: Lý Cơ gửi thư.

Sau khi lấy được ba bức hán bia ngụy thiếp, Trịnh Ngôn Khánh liền rời khỏi Lạc phổ thư quán.

Ngôn Khánh lúc đi về suy nghĩ về chuyện Tùy Dạng Đế xây dựng Lạc thành, khai quật kênh đào, đây chính xác là một chuyện tốt.

Nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đã bóc lộc sức dân quá mức, làm cho bọn họ quá mệt mỏi. Hà Nam doãn có tới hai mươi vạn gia đình, gần trăm vạn nhân khẩu thế nhưng mới ba năm đã bị bóc lột vô cùng.

Ở trong thành Lạc Dương phồn hoa, dĩ nhiên không nhìn ra những chuyện này.

Nhưng đi ra ngoài thành Lạc Dương, nhìn những thổ địa bắt đầu bỏ hoang kia thì có thể nhận ra, Tùy Dạng Đế hao phí sức dân đến mức nào.

Không thể nói Tùy Dạng Đế là người xấu nhưng Dương Quảng thực sự quá cực đoan hóa tư tưởng quân chủ rồi.

Quân chủ như vậy thường thường sẽ làm ra chuyện hao tiền tốn của, hại dân vô cùng.

Ngôn Khánh trong lòng thở dài một hơi, sau đó hắn nhẹ nhàng khẽ thúc con thanh lừa, con thanh lừa lập tức đi nhanh hơn một chút.

Trở lại trúc viên, ba lão đầu tử hiện tại đều nghỉ ngơi ở bên trong.

Đêm qua bọn họ không ngủ tốt, hiện tại đã an ổn.

Ngôn Khánh đem con thanh lừa giao cho Mao Vượng, sau đó đi vào trong trúc lâu của mình. Chỉ thấy Mao Tiểu Niệm đã đi tới, sau lưng là Tứ Nhãn và Tế Yêu.

- Thiếu gia, Đậu công tử ở trên lầu chờ công tử đã một ngày rồi.

- Sao?

- Tâm tình của công tử dường như không tốt, sau khi đọc sách ăn cơm xong cũng không đi xuống.

Ngôn Khánh gật gật đầu: Được rồi, ta đã biết.

Ngôn Khánh nói xong ngồi xổm người xuống, Tế Yêu và Tứ Nhãn vui vẻ chạy tới bên cạnh, lao vào trong người của Trịnh Ngôn Khánh.

- Ngươi chuẩn bị một chút cơm tối, gia gia bọn họ chút nữa sẽ tỉnh lại.

Mao Tiểu Niệm ứng tiếng sau đó khẽ chạy đi.

Ngôn Khánh ôm hai con tiểu ngao đi tới trúc lâu, trong tay của Đậu Phụng Tiết hiện tại đang ôm lấy một quyển sách, ngơ ngác nhìn trúc ngoài cửa, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.

Ngôn Khánh đem tiểu ngao đặt lên trên giường rồi đi qua, một tay kéo quyển sách của Đậu Phụng Tiết rút ra.

- A, Ngôn Khánh ngươi về rồi!

- Ngươi sao lại ngẩn người ra vậy?

Đậu Phụng Tiết đỏ mặt lên, lắc đầu nói:

- Ta nào có ngẩn người.

- Sách ngươi cầm ngược rồi còn nói là không ngẩn người... Ngay cả tiểu Niệm cũng nhìn ra ngươi có tâm sự, nói đi là chuyện gì vậy?

Đậu Phụng Tiết lộ ra một vẻ do dự, muốn nói rồi lại thôi.

Người này luôn vậy, muốn hắn nói hắn lại càng không nói.

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cũng không thúc giục, đem sách vở sắp lên trên gái sách rồi tiến về phía nồi trà đồng, nghiền trà ra.

- Đậu Phụng Tiết, mau xuống dưới nhà bưng nước lên, còn mang than trúc nữa.

- Ừ.

Đậu Phụng Tiết như một hài tử nghe lời, lập tức đứng lên đi xuống dưới lầu, khi hắn quay lại đã mang cho Trịnh Ngôn Khánh một phong thư.

- Thúc tổ nói rằng đem phong thư này giao cho ngươi.

- Thư của ai vậy?

- Ta cũng không biết rõ lắm.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức cầm lấy phong thư, trên bề mặt cũng không có bất kỳ chữ viết nào.

Hắn mở phong thư ra thì bàn tay khẽ run run.

Trịnh Ngôn Khánh sau khi nhìn xong thì thân thể liền run lên.

Chữ viết trên thư thật sự quá quen thuộc, đúng là thủ bút của Lý Cơ. Từ sau khi Lý Cơ đi, hắn chưa từng liên hệ với Trịnh Ngôn Khánh.

Hắn biết Lý Cơ ở Hạ Châu nhưng không biết rõ ở nơi nào.

- Ngôn Khánh, đồ đệ của ta....

Chữ viết cứng cáp, Trịnh Ngôn Khánh chăm chú nhìn thư, còn Đậu Phụng Tiết lúc này đã xuống dưới nhà mang một túi than trúc và một thùng nước suối Long Môn sơn.

Hắn cũng không nói chuyện yên lặng dùng hỏa tập nhom lửa lên, sau đó rót nước vào trong nồi, nhẹ nhàng nghiền trà, không quấy rầy Trịnh Ngôn Khánh xem thư.

Ba năm rồi, hắn đối với quá trình pha trà đã ghi nhớ trong lòng.

Trịnh Ngôn Khánh bỏ thư đi, thở ra một hơi, trong thư chủ yếu hỏi han việc học của hắn, đồng thời nói cho hắn biết đã chọn cho hắn một sư phụ, tên của người này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh vô cùng kinh ngạc.

Trưởng Tôn Thịnh?

Lý Cơ có thể mời Trưởng Tôn Thịnh ra làm thầy của hắn, điều này thật bất ngờ.

Nếu như Lý Cơ mời bất kỳ ai cho dù là Âu Dương Tuân, Trịnh Ngôn Khánh cũng không kinh ngạc như thế.

Thế nhưng hắn lại mời được cả Trưởng Tôn Thịnh.

Trưởng Tôn Thịnh là người như thế nào? Từ khi Khai Hoàng cho tới nay, Đại Tùy đều biết danh tướng này, đặc biệt là đối với giặc Đột Quyết, cơ hồ đều là do Trưởng Tôn Thịnh ra tay.

Lại nói tiếp, Dương Tố, Hạ Nhược Bật những người này đều ngang bằng so với Trưởng Tôn Thịnh. Thậm chí so với hai người kia Trưởng Tôn Thịnh còn thâm mưu thiện chiến hơn.

Lý Cơ trong thư có nói: Trưởng Tôn Thịnh lần này hộ tống hoàng đế tuần du, không ngờ Dương Quảng gửi một thông điệp cho Đột Quyết Khả Hãn xong, đột nhiên bệnh cũ tái phát cho nên đã hạ chiếu cho Trưởng Tôn Thịnh trở về Lạc Dương, đảm nhiệm chức Hoài Dương thái thú.

Ở Lạc Dương tĩnh dưỡng thân thể, mặt khác cũng bảo vệ sự an bình xung quanh sông Lạc.

Nói cách khác, Trưởng Tôn Thịnh sau này sẽ định cư ở Lạc Dương.

Về phần làm thế nào mời được Trưởng Tôn Thịnh làm thầy cho Trịnh Ngôn Khánh Lý Cơ không có thuyết minh tường tận.

Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc vô cùng, hắn cầm thư thật lâu không nói một câu, khả năng của vị sư phụ này, cũng thật là quá lớn.

Đối với Trưởng Tôn Thịnh, Ngôn Khánh vẫn tương đối có hảo cảm.

Không chỉ vì người này là Kiêu Vệ đại tướng quân có công đánh Đột Quyết, mang lại công lao lớn.

Mà là bởi vì, năm đó Ninh Trường Chân tiến tới tàn sát Ngôn gia thôn, đã từng đề cập qua tên của Trưởng Tôn Thịnh.

Ngôn Khánh hiện tại đang thiếu điều gì.

Hắn không thiếu danh khí, cái hắn thiếu chính là bối cảnh mạnh mẽ.

Trịnh gia đang xuống dốc, An Viễn đường đứng sai đội ngũ, Trịnh Đại Sĩ ốm đau liệt giường, Trịnh Nhân Cơ tiền đồ xa vời.

Đậu gia tuy thực lực cũng mạnh mẽ nhưng không thể danh chính ngôn thuận đứng ra trợ giúp hắn.

Mà Trưởng Tôn Thịnh hiện tại được Tùy Dạng Đế đặc biệt xem trọng, mặc dù Trưởng Tôn Thịnh xuất thân kém Đậu gia nhưng bởi vì vậy cũng không có quá nhiều người để ý.

Nếu như hiện tại Đậu gia ra mặt muốn thu Ngôn Khánh làm đệ tử.

Như vậy trong mắt hoàng đế và các thế gia vọng tộc sẽ sinh ra một loại mơ màng là Trịnh gia và Đậu gia đã liên thủ lại rồi.

Thậm chí hoàng đế cũng không chịu nổi chuyện này.

Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất nhiều.