Chương 2: Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện 5 - Tình Người Trong Đại Dịch (18++)

--- Lời Tác Thật ---

Cảnh báo - Dảk Dảkkk =]]

---[0]---

Đại dịch đã bùng phát ở Châu u. Sau đó lan ra toàn thế giới với tốc độ say xẩm mặt mày.

Một đại dịch khiến ai cũng bị sốc và không biết phải làm sao.

Mà khởi nguồn của nó thì...

Trong ngôi trường nổi tiếng ở quốc gia nọ thuộc Bắc u. Đây là một ngôi trường dạy từ tiểu học đến trung học. Số lượng học sinh hàng năm rất đông. Là cái nôi của nhiều thiên tài. Là một trường tư cao cấp. Học sinh và giáo viên ở đây điều có xuất thân rất cao.

Bây giờ là ban ngày, buổi sáng. Thời điểm này đã cách vụ nổ phòng thí nghiệm của Pong được mấy tháng. Trên sân thượng của dãy phòng dành cho học sinh trung học. Một gã đeo mắt kính cận đang lén lút tung thảy thứ bột gì đó vào trong không khí. Hắn phủi phủi tay xong liền nở nụ cười bí hiểm.

Bên dưới hắn, trong các lớp học, các thầy cô, các học sinh, 99 phần trăm đều thoát y. Không thoát y thì cũng cởi quần, xé áo. Tất cả lao vào nhau giao thoa, gậy cho vào lỗ. Đứa con trai của Adosin cũng nhanh chóng gia nhập vào sự điên cuồng này.

Tất cả điều điên cuồng làm tình với nhau. Từ học sinh lớp 3 cho đên học sinh cuối cấp trung học. Từ đứa trẻ 8 tuổi cho đến nam sinh, nữ sinh 18 tuổi. Từ cô giáo thực tập xinh xắn 25 tuổi cho đến hiệu lão hiệu trưởng già nua 60 tuổi. Ai ai cũng mắt sáng rỡ, tinh thần tinh táo đáng sợ nhưng trong trí não lại chỉ có một điều muốn làm. Đó là làm tình, làm hết với người này đến với người kia, bất chấp tuổi tác. Chỉ có một khác vọng duy nhất bị khuếch đại lên trong lòng họ đó là tình dục mà thôi.

Thậm chí ở một căn phòng ở tầng 3. Các nam sinh, nữ sinh 17 tuổi. Mỗi bàn có hai người thành một đôi. Từng đôi từng đôi khỏa thân nhún nhẩy trên người nhau. m thủy lênh láng, nữ sinh rên rĩ la hét, nam sinh hừ hừ trong cổ họng. Tinh dịch bắn tứ tung trây trét lên bàn ghế những bệt trăng trắng đùn đụt.

Trên bục giảng. Một thầy giáo 30 tuổi điển trai, đeo mắt kiếng, người cũng có chút cơ bắp. Tay hắn chống lên eo một nữ sinh vốn là hoa khôi trong khối trung học, từng lên tạp chí thời trang dành cho nữ sinh, sắc đẹp rất mặn mà.

Từ phía sau lưng, gã thầy giáo hít lấy hít để từng lớp bụi cực mỏng lững lờ. Ánh mắt tỉnh táo, gã từng cú từng cú thút gậy thịt thật sâu vào cô bé nữ sinh.

“A… Thầy ơi, mạnh nữa lên, nhanh, xuất trong người em đi, em muốn mang thai với thầy. K*c thầy to quá, thật là sướng”

“Hôm nay, thầy sẽ dạy các em về các thế làm tình. Thầy đang thị phạm với em Junny đây là thế Doggy. Mấy em mau làm theo thầy. Hai em trai kia, ai cho phép các em chơi hết hai lỗ của bạn Lotia hả. Hết giờ lên phòng thầy viết kiểm điểm” Mắt gã thầy long lên những tia sáng khó kiềm hãm được.

Cả ngôi trường chìm trong sắc dục. Nhưng tất cả điều tỉnh táo, sâu trong tỉnh táo lại có sự cuồng nhiệt với việc nam nữ. Dục vọng sâu nhất trong lòng từng người trỗi dậy đến cùng cực, dục vọng duy trì nồi giống.

Gã đàn ông trên sân thượng chỉnh sửa gọng kính của mình. Hắn hài lòng nở nụ cười. Bấm một dãy số điện thoại. Hắn báo cáo.

“Đã thành công rồi. Nhưng hiệu quả chưa mạnh lắm. Cần thử nghiệm thêm”

Ba ngày sau. Ở Pháp, trong một tòa nhà văn phòng cao chọc trời. Toàn bộ người đang ở đây điên cuồng lao vào nhau giao ngẫu.

10 ngày sau kể từ sự kiện đầu tiên ở ngôi trường đó. Ở nước Ý có một khu chợ bùng phát “dịch Cuồng Dục”. Tất cả các thương nhân, người đi chợ, người qua đường điều quấn lấy nhau, bất kể có phải là cùng gia đình, hàng xóm hay người lạ, trẻ em hay người lớn. Ai nấy điều lao vào nhau để thỏa mãn tính dục. Chồng cùng con trai xx với con gái/chị gái/em gái. Mẹ cùng gã hàng xóm quấn lấy nhau, đâm sầm vào nhau, dính lẹo với nhau. Người hầu đi chợ cùng anh bán fast food nhấp với nhau. Một mảnh hỗn loạn.

12 ngày sau kể từ ngày đó. Ở nước Đức, trong một xưởng sản xuất quần áo. Tất cả công nhân đang làm việc bình thường. Cổng xí nghiệp thì đóng im lìm nội bất xuất ngoại bất nhập. Một tay quản lý bổng ắc xì mấy tiếng, giống như hít phải bột tiêu, ngứa mũi nên hắc xì rõ to. 10 phút sau, gã quản lý này bắt đầu thay đổi, mắt hắn mở to ra, dục vọng bùng nổ. Lý trí nói cho hắn biết, tốt nhất là nên tập trung các nữ công nhân lại một chỗ, giảng đạo cho họ hiểu rồi bắt đầu đè họ ra “quất” tới bến bằng roi thịt giữa hán của mình. Sở dĩ phải giảng đạo là để họ đừng phản kháng quá kịch liệt mà thôi.

Tuy lý trí thì nghĩ như thế như cơn khát tình của hắn quá mãnh liệt. Còn chưa đi tới khu nữ công nhân làm việc, hắn đã chặn đường một cô lao công dang di dọn rác. Hắn cưỡng đoạt cô lao công luống tuổi này một trận gần nữa tiếng rồi mới thỏa mãn đi tiếp. Dọc đường lại vài lần không kìm được, đẩy một nữ quản lý khác vào tường mà cưỡng, sau đó còn chặn đường nữ trưởng phòng nhân sự mà hiếp mà hãm.

Đến khi hắn tới được khu công nhân nữ làm việc thì nơi đây đã sớm chìm vào thác loạn điên cuồng rồi. Rất nhanh tên nam quản lý này cũng nhau vào nhập cuộc vui...

15 ngày sau. Ở nước Mỹ, ngay trong một căn cứ quân sự nhỏ… Một anh lính đứng ở vọng gác ắc xì liên hồi. Sau đó anh ta ngạc nhiên nhìn ra xa xa bên ngoài thấy có nhiều người dân đang ôm nhau nhảy đầm ở giữa đường giữa xá. Bọn họ vừa ôm nhau vừa lột đồ nhau. Sau đó thì họ vừa nhảy vừa làm tình với nhau giữa thanh thiên bạch nhật.

Anh lính canh cảm thấy cõi lòng sôi sục ý muốn duy trì nòi giống. Một trong hai dục vọng nguyên thủy nhất của sinh vật bậc cao.

Dục vọng nguyên thủy đầu tiên chính là ăn uống duy trì sinh mạng. Dục thứ hai chính là tạo ra con cháu đời sau. Thứ bột mang theo virus kỳ lạ đó được một tổ chức đem ra thử nghiệm đại trà bên ngoài. Mà hôm nay nó đã có cải tiến.

Chỉ biết anh lính canh không vội không nóng lòng. Dù cơn khát tình dục dân trào ào ào trong tâm can nhưng dù sau nơi này ít nữ nhiều nam. Anh cũng không muốn bạ thứ gì cũng ăn. Muốn “ăn” thì phải “ăn” phụ nữ. Anh bỏ gác, từ tốn đi về phía bên ngoài khu quân sự, trên tay là khẩu súng trường.

Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng. Bằng.

Bắn một loạt chỉ thiên, anh lính hùng hổ gom rất nhiều phụ nữ qua đường lại thành một nhóm, dẫn họ vào một góc khuất. Rồi sau đó anh đứng diên thuyết một buổi, lại bắt một cô gái xinh đẹp tuổi đôi mươi lên thị phạm cách làm tình, dạy 36 thế tiêu chuẩn. Cứ như vậy, cả ngày hôm đó anh luân phiên gieo giống lên hơn 100 cô gái từ 16 tuổi đến 40 tuổi. Tối anh lại lần trốn đột nhập các khu chung cư sang trọng để hưởng thụ mỹ nữ có tiền có của...

20 ngày sau. Đồng loạt ở Canada, Trung Quốc, Thái Lan, Hàn Quốc,... Mức độ tỉnh táo, sự thông minh láo cá, thủ đoạn ẩn nấp của những người bị trúng virus ngày càng nâng cao. Một số bắt đầu kết lại với nhau thành các đoàn thể. Bắt đầu bắt cóc, hãm hiếp khắp nơi.

30 ngày kể từ đó. Đến lượt Nhật Bản, Indonesia, Brazil,... Thậm chí một số giáo phái tôn thờ tình dục cũng ra đời. Chúng âm thầm thu thập tín đồ, truyền bá tính ngưỡng và dịch bệnh thông qua đường tình dục. Một cơn đại dịch với cái tên là “Cuồng Dục” manh nha ra đời. Ban đầu còn rải rác và khi bị phát hiện thì còn dễ bị lực lượng chức năng bắt giữ.

Nhưng càng về lâu thì các “con bệnh” càng tinh vi hơn, khôn khéo hơn. Chúng sẵn sàng bỏ qua cuộc vui để chạy trốn. Trừ những “con bệnh” không đủ năng lực, những “con bệnh” khác bắt đầu đứng ra tổ chức bắt cóc quy mô lớn để tổ chức cái gọi là cúng tế Dục Thần. Chính là một cuộc thác loạn vô bờ bến trong bí mật với sự tham gia chủ động và bị bắt buộc của hàng trăm hàng ngàn người.

Tất cả các sự kiện trên và sẽ nói đến bên dưới điều có điểm chung đó là…

Vị trí xuất hiện ngẫu nhiên, không có tính liên kết khiến các quốc gia không biết đâu mà chặn. Hôm nay ở nước này, ngày mai lại ở nước cách nữa vòng trái đất. Đến khi dịch lan ra gần 50 phần trăm thế giới thì đã muộn. Cấm nhập cảnh cũng không có tác dụng mấy.

Những người hít phải thứ bột nhẹ đó điều bất chấp ăn uống, bất chấp sinh tồn, bất chấp đi vệ sinh. Chỉ có làm tình, tất cả những gì họ quan tâm chỉ có thế… Giống như một thứ thuốc phiện kỳ lạ khiến con người ta thay đổi suy nghĩ hơn là virus gây bệnh làm hại.

Nhưng nếu chỉ như thế thì không quá nghiêm trọng lắm. Cái khiến cho cả thế giới bàng hoàng chính là…

Nếu một người hít phải thứ bột đó đi giao hợp với một người xa lạ khác. Giống như bị zombie cắn trong các bộ phim kinh dị, người xa lạ đó sẽ bị “lây” cái khác vọng tình dục đó. Sau đó người này lại tìm “con mồi” khác, hoặc là cưỡng hiếp, hoặc là tự nguyện như người yêu, hoặc là dụ dỗ, hoặc là giao dịch tình - tiền. Các con mồi này sẽ bị “lây” và sẽ đi tìm “mồi” mới. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm. Rất nhanh đã có hơn 50 triệu người bị lây ở khắp các quốc gia, châu lục.

Tất cả những ai bị dính “dịch bệnh” trên điều sẽ điên cuồng tìm đối tượng để “ỳ chéo” với nhau. Không ăn, không uống, khi làm tình hăng quá còn đại tiện tiểu tiện tại chỗ. Dần dần thì sẽ mất sức rồi chết… Họ từ khỏe mạnh trở thành ốm yếu trơ xương, trong tồi tệ không kém gì zombie trong phim ảnh.

Cái đáng sợ nhất ở đây phải nói là sự tỉnh táo của những người nhiễm bệnh. Họ vẫn có lý trí, có ý thức, trí thông minh. Cho nên việc bắt họ vô cùng khó, họ biết trốn, biết đánh nhanh rút gọn, biết chống trả bằng bất cứ giá nào, thậm chí là đoàn kết với nhau chống lại chính quyền…

Đến hiện nay đã có 10 triệu “con bệnh” kiệt sức chết trên đường, trong nhà, dưới cống…

Hơn 10 triệu người mắc bệnh khác bị bắt vào các khu cách ly đặc biệt giống như nhà tù chia phòng giam riêng biệt. Khó khăn hơn nữa là việc chăm sóc họ. Chỉ cần sơ suất, các nhân viên chăm sóc sẽ bị “con bệnh” cưỡng bức tình dục rồi gia nhập quân số bị bệnh.

Gần 30 triệu “con bệnh” khác đang lẩn trốn khắp nơi. Bọn họ vẫn tiếp tục tìm “con mồi” mới để lây. Thậm chí còn có một vài giáo phái tôn thờ tình dục do “con bệnh” thành lập.

Cả thế giới chìm vào hỗn loạn… Đạo đức, nhân quyền lung lay...

Các nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực y điên đầu tìm kiếm thuốc giải nhưng vô vọng. Nếu là virus, vi khuẩn thì còn dựa vào kháng sinh, sức đề kháng, các loại thuốc đặc hiệu để điều trị triệu chứng. Nhưng đây là dục vọng tình dục trong tiềm thức con người bị khuếch đại lên. Thuốc men, kháng thể hiệu quả gần như không có. Việc nghiên cứu thứ virus “Cuồng Dục” này phải bắt đầu từ con số gần 0. Thời gian ngắn đừng mong có cách chữa trị vì nó không hẳn là bệnh.

Ngày thứ 34… Thời điểm này dịch chưa bùng phát quá mạnh. Tính toàn thế giới chỉ mới có gần 30 quốc gia xuất hiện dịch “Cuồng Dục”. Số ca mắc phải chỉ mới gần 7 triệu người mà thôi.

Reng… Reng…

Chuông báo thức vang lên nhói cả óc. Luấn vội tung mền (chăn) ngồi dậy. Chết mẹ, đã gần sáu giờ 15 rồi. Từ nhà mình chạy tới trường cũng phải mất 20 phút. Kiểu này chắc sẽ đi học trê mất rồi.

Năm nay Luấn 17 tuổi. Là một cậu nhóc cường tráng, thích thể thao, yêu vận động. Chỉ là cậu ta có thối xấu hay thức tới 12 giờ đêm xem “tài liệu học tập” bằng điện thoại nên việc đi học trễ là chuyện cậu ta thường xuyên phạm phải.

“Haizz… Kiểu này Phưởng lại cằn nhằn nữa cho xem” Luấn vội vàng vơ lấy quần áo đồng phục mặc vào. Phưởng là bạn gái của cậu, là lớp phó học tập trong lớp cậu ta. Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Tuy bị Phưởng cằn nhằn miết nhưng Luấn rất tôn trọng cô bé, bởi vì cậu ta rất thích. Hai người chơi chung từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm.

Mặc dù mới chỉ học lớp 11 nhưng nắm tay, hôn má cả hai đã trải nghiệm với nhau qua. Thề thốt với nhau cũng không ít. Gia đình đôi bên còn mấy lần tổ chức đi chơi chung với nhau đến biển vũng tàu, biển nha trang, đà lạt cùng nhau hái dâu, vâng vâng, mây mây…

Tung chân đạp lung lay cửa chính của khu nhà trọ, miệng ngậm cái trứng chiên, tay cầm chai nước khoáng, lưng đeo cặp táp to tướng, Luấn phóng ra khỏi nhà rồi chạy vội đến trường.

“Tiên sư bố mày thằng Luấn, hư cổng thì mày đền cho chủ nhà đấy” Một ai đó thò đầu ra từ một căn phòng trọ đối diện và chửi.

Nhà của Phưởng và Luấn ở một xã nhỏ cách đây chưa đầy 30 cây số. Nơi đó không có trường cấp ba nên cả hai phải lên tỉnh để học. Tiện cho việc học và đi lại nên Luấn phải thuê một phòng trọ nhỏ để ở còn Phưởng thì ở ké nhà bà dì. Do đi trễ thường xuyên, vội vàng tung cổng khu trọ nên cậu Luấn bị chửi miết. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Chắc vẫn kịp trước khi cổng trường đóng lại” Luấn vừa chạy vừa nghĩ. Nhà cũng không khá giả nhiều, ở trọ lại gần trường nên là cậu thường đi bộ đến trường. Lúc này đây cũng là như thế.

“A. May quá. Đợi chút chú Huận ơi” Luấn la làng về phía cổng trường. May làm sao, bác bảo vệ Huận đang kéo cổng để đóng lại, vẫn còn kịp cho huấn chạy vào.

“Lại là thằng nhóc mày. Chạy kịp thì vào không kịp thì ở ngoài luôn đi” Huận miệng nói tay vẫn kéo cổng trường lại để đóng.

Còn 10 mét nữa đến cổng…

5 mét nữa…

“Vào lẹ mày thằng nhóc. Lần nào cũng đi trễ. Cả trường đã tập hợp lại ở cột cờ rồi. Tao cũng tham gia nữa.” Lão Huận càu nhàu. Thằng nhóc này đúng là chuyên gia đi trễ của trường. Mấy lần bắt gặp nó leo tường vào trường, bắt lên phòng giám thị mà vẫn không tởn, không chừa cái tật. Hừ.

“Hả? Chào cờ à? Bữa nay đâu phải thứ hai? Sao lại có chào cờ đầu tuần?” Luấn chạy vội đến. Thắc mắc vô cùng.

2 mét từ Luấn đến cổng trường…

1 mét…

Đến rồi. Luấn nhấc chân nhảy thẳng vào khe hở của cánh cổng vẫn còn chưa kịp bị lão Huận khép lại.

Ầm…

Nhóc Luấn hai mắt nổ đom đóm, mấy con ảo giác đủ màu bay vờn quanh đầu.

Bịch một tiếng Luấn nằm vật ra đất… Bên ngoài cổng trường.

Lão Huận kinh ngạc há hốc mồm nhìn Luấn rồi lại nhìn nhìn “cái đồ chơi người lớn” rơi kế bên cậu nhóc. Sau đó lão chẳng buồn quan tâm nữa, đóng cửa trường lại nhốt cậu bên ngoài. Lão còn vội đi tập hợp với các giáo viên và học sinh trong trường ở chỗ cột cờ. Hôm nay là một ngày rất trọng đại…

“Má. Đứa nào chơi mất dạy vậy” Luấn lòm còm bò dậy, nhìn cái đồ chơi con kiu giả đã chọi vào người mình mà đơ ra. ‘Má, chọi người thì ném đá được rồi, có cần chọi bằng thứ mất dạy này không?’

“Nặng quá vậy?” Luấn nhặt cái con kiu giả vừa chọi vào người mình lên, một tay sờ sờ trán. Hình như là u một cục rồi. Sau đó cậu nhóc vội nhìn quanh tìm thủ phạm nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một ai. Chỉ có thi thoảng một hai người chạy xe máy ngang qua con đường lộ cách trường 10 mét mà thôi.

“Sau cái thứ đồ chơi này nặng thế? Chắc cũng 5 ký là ít” Luấn vội vứt con kiu giả đi. Đứng trước cổng trường cầm con kiu giả, khéo ai đi ngang lại tưởng mình là nam sinh biến thái.

Con kiu giả màu nâu, đen bóng, dài gần 25 centimet, nếu tính cả phần đế hình hai quả bi thì cũng gần 30 centimet có thừa. Cả thân nó có ánh sáng lóng lánh từ phía bên trong, tuy không quá chói mắt nhưng lại rất kỳ lạ. Vừa bị vứt trúng vào tường dội ra nó liền phát ra ánh sáng tím chói vô cùng khiến Luấn cũng phải vội bịt mắt mình lại.

Một tiếng nói du dương trầm bổng khiến người ta mê say vang lên, giọng đàn ông “Ha ha ha. Chúc mừng Luấn. Cậu đã thả ta ra. Ta ban cho cậu 3 điều ước. Cậu muốn ước gì nào?”

What thê phất? Đèn thần, à không, ku giả thần? 3 điều ước?

Luấn mở dần mắt ra, đầu ốc trì trệ. Chuyện cổ tích thành hiện thật à? Nhưng mà vật nhốt vị thần ban điều ước cũng quá… Quá mất dạy đi chứ?

“Ông… Ông là thần? Éo tin” Luấn hô to và nhìn quanh tìm kiếm. Bởi vì dù nghe thấy tiếng nói nhưng chẳng thấy người đâu, chỉ có con kiu giả kia giờ phút này đang phát sáng kỳ ảo dưới đất mà thôi.

“Không cần tìm, ta ở đây” Một giọng nói vang vọng thẳng trong đầu Luấn. Ngay sau đó cậu nhóc không thể tin vào những gì mình đang trải nghiệm. Trong mắt cậu, một người khổng lồ to như một hành tinh bay lơ lửng trên bầu trời đang nhìn chăm chú vào cậu. Khuôn mặt người này…

“Sao lại như thế? Sao giống mình hết bảy đến tám phần rồi” Luấn trố mắt nhìn lên, cả người như nhũng ra vì sợ, chân muốn khụy xuống. ‘Cứu, cứu mạng a’

“Không cần sợ, cũng không cần kêu cứu, ngoài cậu thì không ai thấy ta đâu. Nói đúng hơn thì ta không tồn tại ở trên bầu trời, ta chỉ là giao tiếp tinh thần với cậu, hình ảnh chỉ là để dễ nói chuyện với nhau hơn thôi. Muốn nói chuyện với ta cứ suy nghĩ trong đầu là ta đọc được”

“Ông… Ông là ai? Vì… Vì sao...”

“Ha ha ha. Vì sao ta có khuôn mặt gần giống cậu hả? Bởi vì ta chính là cậu chứ sao nữa.”

“!!?”