Dưới ánh bình minh phai màu, thành phố đã chìm trong bóng tối và hỗn loạn. Những con đường trước kia tấp nập bây giờ chỉ còn là một mê cung của cái chết, nơi mà tiếng la hét và tiếng xé xác vang vọng không ngớt. Trong tâm trí Sở Thiên, những cảm xúc của sự tuyệt vọng và hy vọng đan xen, nhưng ý chí chiến đấu vẫn rực cháy. Sở Thiên đang đứng giữa cuộc chiến đấu cuối cùng của mình.
Bị bao vây bởi một đàn zombie đông đúc, Sở Thiên cố gắng chiến đấu hết mình dù biết rằng bản thân sẽ chết. Cánh tay run rẩy, thanh kiếm trong tay cậu vẫn giương cao, đâm chém một cách dữ dội, mỗi cú đánh như một lời giải thoát cho linh hồn uất ức.
Những con zombie, những hình bóng bất toàn của những con người đã từng sống, tiến lại gần từng bước một. Sở Thiên có thể nghe hơi thở đầy khát khao của chúng, mùi tanh máu và mùi thối rữa lan tỏa trong không khí. Mặc cho sự sợ hãi và lo lắng, cậu vẫn không từ bỏ, bởi ý chí chiến đấu của mình chưa bao giờ lụi tàn.
Những cú đấm và những đòn đâm liên tiếp được tung ra, mỗi cú đều là sự hy sinh và quyết tâm cuối cùng của một con người với ý chí chiến đấu rực cháy. Sở Thiên không phải là người lính dũng cảm, không phải là anh hùng, nhưng trong bóng tối của sự tuyệt vọng, cậu trở thành một chiến binh kiên cường, không ngừng chiến đấu cho sự sống.
Nhưng dù cho cố gắng đến đâu, sức mạnh của cậu không thể cưỡng lại được hàng trăm zombie. Những cú đánh trả lại không thể đủ để chống lại sự tấn công đông đúc. Bị cô lập, bị mệt mỏi, Sở Thiên biết rằng cái chết đang đến gần.
Một cú đấm mạnh mẽ từ phía sau đánh trúng lưng của Sở Thiên, khiến cậu mất thăng bằng và ngã xuống đất, cậu đã đến giới hạn của bản thân, cả người tê dại, không thể đứng lên nổi nữa. Cảm giác đau đớn lan rộng từ cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn không thể dừng điều đó lại. Từng nhát cắn xé của zombie là một đợt đau đớn mới, nhưng cậu vẫn giữ vững lập trường, không chịu khuất phục trước sự tàn ác của số phận.
"Thế là hết rồi sao?" Sở Thiên tự nhủ, tiếng thở gấp của cậu trở nên yếu ớt. Đôi mắt mờ nhạt nhìn lên bầu trời đầy tuyệt vọng, nơi mà một lớp sương mỏng nhẹ nhàng đang dần dần phủ lên cảnh vật đau buồn dưới đất.
Khi cảm giác ý thức dần trôi nhanh chóng, Sở Thiên mở mắt ra và nhận ra mình đang nằm giữa một khu rừng xanh biếc, ánh nắng mặt trời chiếu rọi từ trên cao, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong tâm trí cậu.
Sở Thiên chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh, lòng hồi hộp đầy kỳ vọng khi nhìn vào ngày tháng hiển thị trên màn hình. Đó là 1 tháng trước khi thế giới bắt đầu chìm vào vực sâu của tận thế. Nhận ra khả năng bản thân đã trùng sinh, cậu hít thở nhẹ nhàng, những ký ức về thời kì yên bình ngày xưa dần trỗi dậy trong tâm trí cậu.
Hiện tại, đó là ngày mà cậu được nghỉ lễ, một ngày để thư giãn và tận hưởng cuộc sống bình dị. Cậu hôm ấy quyết định sẽ dành thời gian này để đi cắm trại, để tận hưởng không khí trong lành của tự nhiên và để tìm lại sự yên bình mà cậu đã mất từ lâu.
Sở Thiên đặt điện thoại vào túi áo, mỉm cười:
"Vậy là ông trời cho ta một cơ hội để thay đổi số mệnh sao?"
Sở Thiên tự nhủ, một tia hy vọng lóe lên trong tâm hồn cậu. Trái tim cậu đập nhanh, bùng cháy hy vọng mới.