Chương 79: Bạn Chơi

Edit +Beta: Anky

Kể từ sau khi Lạc Chiêu Dực đăng cơ, địa vị của Từ gia có vẻ rất lúng túng, theo lý thuyết, đó là nhà ngoại của hoàng hậu, vốn nên cùng Mục gia nhận được vinh sủng như nhau, nhưng trên thực tế lại không có, nội tình cụ thể rất nhiều người sau khi nghe ngóng cũng hiểu.

Từ Hàn lâm lớn tuổi, không thể không kéo xuống khuôn mặt già nua, vì con cháu hậu bối mà suy tính một hai.

Ông đến Mục phủ, ngày hôm sau Từ thị liền vào cung vấn an Mục Song Hàm.

“Nương, hôm trước người vừa mới tiến cung, tại sao lại đến? Là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Mục Song Hàm thấy Từ thị liền rất cao hứng, kéo bà ngồi xuống, lại sai người dâng trà bánh, lúc này mới hỏi.

Từ thị trước tiên nhìn xung quanh một chút, “Tiểu hoàng tử đâu?”

“Còn đang ngủ ạ, ” Mục Song Hàm cười như không cười nói: “Nương hiện giờ mỗi lần tới câu hỏi đầu tiên sẽ là tiểu gia hỏa kia, xem ra con bị thất sủng?”

Từ thị vừa nghe cũng cười, “Con cũng đã làm mẫu thân người ta, sao còn làm nũng với nương? Cũng không biết xấu hổ… Tiểu hoàng tử càng lớn càng thông minh xinh đẹp chọc người thương, bộ dáng càng lớn càng giống con, ngoài miệng con oán giận, trong lòng không chừng kiêu ngạo đến thế nào đấy!”

“Thằng bé lớn lên giống con, tính tình lại giống phụ hoàng nó, một tiểu bại hoại!”

“Nhìn con đi, nói chuyện thế nào vậy? Làm hoàng hậu rồi so với ở trong nhà càng không quy củ, có thể thấy được có người sủng ái chính là không giống nhau mà!” Từ thị hiểu ý cười, “Trước kia nương còn lo lắng đến lo lắng đi, bây giờ là thực cao hứng cho con… Bệ hạ thật sự là quá hiếm có.”

Cho dù là người nhà bình thường, cũng không có mấy nam nhân có thể toàn tâm toàn ý giữ mình khi thê tử mang thai, huống chi là nhà đế vương? Lúc trước Liêu Nhã Lam tiến cung, Từ thị biết được tin tức thời gian dài lo lắng ngủ không ngon, về sau đã chứng minh bà là lo lắng thừa.

Lại về sau, nghe nói Lạc Chiêu Dực ở trên triều đánh vào mặt Hữu tướng, cũng nói ra câu “Giữ đạo hiếu ba năm không nạp phi”, Từ thị lại mơ hồ có loại cảm giác thuận lý thành chương – -tình cảm của Chiêu Đế đối với khuê nữ bà, xem ra so với tưởng tượng của bà còn sâu hơn.

Bị nương nhà mình trêu chọc, gương mặt Mục Song Hàm ửng đỏ, hừ nói: “Cái gì được người sủng ái ạ, ngài là không thấy được chàng ấy ngày ngày trêu chọc con còn không mang theo chút xem trọng nào!”

Từ thị vỗ vỗ đầu nàng, “Đứa nhỏ ngốc, thân ở trong phúc không biết phúc! Nương mỗi lần tiến cung tới gặp con, chưa từng thấy con không vui, có thể thấy được con trôi qua thật sự là quá tốt.”

Mục Song Hàm che mặt nói sang chuyện khác, “Nương, người còn chưa nói người tiến cung có chuyện gì đấy!”

“… Ai, là ngoại tổ phụ con ngày hôm qua đặc biệt đến tìm ta, ” Từ thị nhíu nhíu mày, khẽ thở dài, trên mặt có chút vẻ không đành lòng, “Đã nhiều tuổi như vậy, làm khó ông ấy còn phải đi lót đường cho tiểu bối.”

“Ngoại tổ phụ?”

“Phải, ông biết rõ con cùng Từ gia vốn không được thân cận lắm, chuyện Trang Nhược Hân lại càng thêm khập khiễng… Vị Từ lão phu nhân kia lại không được việc, đành phải thông qua ta đến thăm dò tâm ý của con.” Từ thị nói: “Hôn sự của Từ biểu tỷ con cũng gần đến, nếu con nguyện ý cho Từ gia một phần ân điển, nếu không muốn thì cũng thôi.”

Hôn sự của Từ Uyển Thấm, kỳ thật rất nhiều người đều đang nhìn động tĩnh của vị hoàng hậu Mục Song Hàm này, dù sao cũng là thân thích, nếu hiềm khích lúc trước của hoàng hậu và Từ gia đã hết, đường lui của Từ gia cũng không cần lo lắng, nhưng nếu trong lòng hoàng hậu đối với Từ gia còn có oán, vậy có thể khó mà nói.

Nói cho cùng, mọi người là theo gió, một đám triều thần hay xem sắc mặt lại càng như vậy.

Sau chuyện của Trang Nhược Hân, rất nhiều người đều xa cách quan hệ với Từ gia, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương oán giận lây.

Mục Song Hàm vừa nghe Từ thị nói, liền hiểu ý của Từ Hàn lâm, ngẫm lại ngoại tổ phụ nàng cũng là lòng chua xót. Kỳ thật Mục Song Hàm cũng biết phân rõ tốt xấu, chuyện của Trang Nhược Hân phần lớn người ở Từ gia là bị liên luỵ, nàng rộng rãi, xử trí một nhà Trang Nhược Hân cũng đủ rồi, cũng không cố ý xa cách với Từ gia.

Chỉ là quan hệ của nàng và Từ gia vốn cũng không thân cận, lại không thích nữ quyến có phẩm cấp duy nhất của Từ gia là Từ lão phu nhân, luôn không muốn gặp, dần dà, lại bị người cố ý hiểu lầm nàng không muốn gặp toàn bộ Từ gia.

“A Hàm, nương chỉ là giúp ngoại tổ phụ con tiện thể nhắn mà thôi, không bức con gì cả, con vui vẻ là quan trọng nhất.” Từ thị vỗ tay nàng, thần sắc ôn nhu.

Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, trong lòng biết nương nàng mềm lòng, liền cười nói: “Con biết rõ … Nương, đại hôn của Từ biểu tỷ, con sẽ đích thân đến.”

Từ thị sững sờ, vội vàng nói: “Con phái cung nữ thiếp thân đến Từ gia thưởng chút lễ trọng là đủ dẫn đường hướng chiều gió rồi, tự mình đi thật sự là… A Hàm, bây giờ con là hoàng hậu, không thể tùy ý xuất cung, bệ hạ bên kia cũng…”

Bà đang nói, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ: “Trẫm làm sao vậy?”

Lạc Chiêu Dực đi đến, một đống người vội vàng hành lễ, Mục Song Hàm đứng dậy nghênh đón, kinh ngạc nói: “Không phải nói cùng các vị đại nhân thương nghị triều chính sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại?”

“Cũng không có chuyện lớn gì, một đám người líu ríu ồn ào làm trẫm đau đầu, cho bọn họ ở đó từ từ ầm ĩ đi!” Lạc Chiêu Dực đưa tay miễn lễ mọi người, xoay người thăm hỏi Từ thị vài câu.

Mục Song Hàm bất đắc dĩ, bệ hạ nhà nàng mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần các triều thần có chuyện tranh chấp không xong, ồn ào đến loạn xạ là lúc, hắn liền quyết đoán bỏ chạy lấy người- – một câu nói thôi, mọi người cứ từ từ ầm ĩ, ầm ĩ xong rồi hắn nghe kết quả là được.

Cùng khuê nữ nói lời tri kỷ, lại bị Chiêu Đế bệ hạ đúng lúc nghe được, Từ thị có chút lúng túng, cũng may Lạc Chiêu Dực thần sắc ôn hòa, giọng nói cũng không có gì không ổn, đối với bà vẫn kính trọng như trước kia vậy.

“Mọi người vừa rồi đang nói cái gì?” Lạc Chiêu Dực ngồi xuống, tiếp nhận Mục Song Hàm đưa tới chén trà, ngẩng đầu thuận miệng hỏi.

Mục Song Hàm chớp hai mắt, nghiêng đầu cười nói: “Bệ hạ, thẩn thiếp có thể cầu xin ngài một ân điển không?”

Lạc Chiêu Dực liếc nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói bất mãn lộ ra một cỗ dung túng đến cực hạn, “Phàm là nàng nói, có khi nào trẫm lại không cho phép?”

Từ thị ở một bên, thấy đuôi lông mày hắn khẽ giương lên, một bộ tự phụ ngạo mạn đã quen, người bình thường có bộ dạng này sẽ làm người ta sinh ra chán ghét, nhưng Từ thị lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Chiêu Dực đã cảm thấy là chuyện thường tình, lúc ấy bà nghĩ, cứng quá dễ gãy, Lạc Chiêu Dực tính tình này quá kiêu căng, không phải sẽ chịu thua, mà khuê nữ của bà cũng là quật cường, hai người kia đụng phải nhau, không khác gì đối chọi gay gắt, khuê nữ của bà chắc sẽ không chiếm được thế.

Nhưng thực sự thấy được bọn họ ở chung, Từ thị mới không thể không thừa nhận, có đôi khi lùi mới thật sự là tiến.

Mục Song Hàm mím môi cười, từ khóe mắt đến đôi môi đều giấu không được ý ngọt, “Hôm Từ gia biểu tỷ thành thân, thiếp muốn xuất cung đi chúc mừng, có thể chứ?”

Lạc Chiêu Dực nghe vậy cũng không kỳ quái, khẽ gật đầu, “Triệu Phàm và trẫm có quan hệ cá nhân rất tốt, đến lúc đó trẫm và nàng cùng đi.”

Mục Song Hàm “Vâng” một tiếng, Từ thị lại ngầm cười khổ – – đế hậu cùng nhau đích thân tới chúc, chỉ sợ kinh hỉ sẽ biến thành kinh sợ!

Lại là thời tiết tháng tư hoa đào bay đầy trời, trong Ngự hoa viên là cảnh trí muôn hoa đua thắm khoe hồng giống như năm trước, chỉ là năm nay nhiều thêm một cảnh tượng kỳ quái – – một đống cung nhân vây quanh một con Đại Bạch Hổ, trên lưng Đại Bạch Hổ nằm sấp một đứa bé mập mạp trắng trắng mềm mềm, mặc yếm đỏ, khoác áo lông, ngây ngốc cười, nước miếng cũng thấm ướt lông Đại Bạch Hổ, bộ dáng nho nhỏ mặt mày hớn hở kia miễn bàn chọc cho bao nhiêu người yêu thương.

“Điện hạ, ai da, tiểu điện hạ, nô tài ôm ngài xuống được không?”

Mấy cung nhân bị dọa tới mức trong lòng khiếp sợ, đi tới gần muốn ôm bé xuống, khóe miệng Lạc Bảo Bảo lập tức mếu lại, níu Đại Bạch Hổ không chịu buông.

Đại Bạch Hổ đột nhiên ngẩng đầu, chạy chậm tiến lên, lúc la lúc lắc chọc cho Lạc Bảo Bảo lại cười khanh khách.

“… Bệ hạ, thực sẽ không có chuyện gì chứ?” Cách đó không xa, Mục Song Hàm đứng ngồi không yên, ngẩn ngơ, khó khăn mở miệng hỏi.

Vì cái gì lại có cảnh tượng này xuất hiện đây?

Nói đến đây kể cũng lạ Lạc Bảo Bảo và phụ hoàng bé tính tình thối như nhau! Vốn là Mục Song Hàm cảm thấy Lạc Bảo Bảo ngày từng ngày lớn, muốn tìm cho bé vài người bạn cùng tuổi để chơi, tránh cho bé bị cô đơn, nhưng sau khi Lạc Bảo Bảo hung tàn đẩy các bảo bảo lớn hơn bé một hai tuổi bị dọa khóc ra, Mục Song Hàm đành phải bỏ đi chủ ý này, sau đó lại lo lắng trùng trùng nói với Lạc Chiêu Dực việc này.

Lạc Chiêu Dực nghe xong cười nửa ngày, sau đó lại kéo Lạc Bảo Bảo qua giới thiệu cho bé bạn chơi mới, đầu tiên là Tiểu Hồng, thứ hai là Tiểu Bạch, giới thiệu xong liền đem tiểu bại hoại kia ném lên lưng Đại Bạch Hổ không quản nữa, Mục Song Hàm sợ ngây người rồi, bộ dáng hắn lại điềm nhiên như không.

“Có thể có chuyện gì? Nàng cũng không phải là ngày đầu tiên biết Tiểu Bạch, nó so với những người khác nghe lời nhu thuận hơn nhiều.” Lạc Chiêu Dực nói, lại bất mãn thêm một câu, “Đáng tiếc suốt ngày lăn lộn với quả cầu đỏ kia, sắp ngây ngốc không ra gì …”

Mục Song Hàm: “…”

Lạc Chiêu Dực vừa dứt lời, Đại Bạch Hổ đã cõng Lạc Bảo Bảo đến dưới cây hoa đào, tiểu hồ ly ở bên kia nhặt rất nhiều cánh hoa xếp thành một đống, trên đầu còn cài đóa hoa đỏ thẫm nó thích nhất, còn cho là đẹp đem cái đuôi quét tới quét lui quanh người, trong miệng khoái trá cười hì…

Từng giọt nước miếng nhỏ giọt từ từ trên đống cánh hoa, chỉ chốc lát sau, mấy đóa hoa… Héo!

Tiểu hồ ly xù lông: “Chi!!!”

Ngửa mặt vừa nhìn, Lạc Bảo Bảo nằm trên người Đại Bạch Hổ dùng sức cọ, cọ một hồi miệng đầy lông trắng, vẫn đang cười khanh khách ngây ngô, vô tội lại ngây thơ.

Tiểu hồ ly cũng héo luôn rồi, đáng thương cào móng vuốt: “… Chít chít QAQ”

Đại Bạch Hổ ngồi chồm hổm xuống, quỳ rạp trên mặt đất, thở ra một hơi, đống hoa kia cuối cùng hoàn toàn bay tán loạn… Phủ lên tiểu hồ ly một thân mưa cánh hoa.

“Chít chít chi!!!”

Mục Song Hàm che mặt, xoay đầu trở lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Lạc Chiêu Dực khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Xem ra tiểu bại hoại kia rất thích bạn chơi mới.”

Mục Song Hàm vừa thấy tiểu hồ ly vừa xù lông ủy khuất, vừa nhìn Lạc Bảo Bảo cười ngây ngô nắm lấy đuôi tiểu hồ ly không buông… Rất thích à?

Nàng yên lặng quay đầu, “Bệ hạ, hiện tại chàng không sợ cục cưng bị mang theo ngốc lây?”

Chiêu Đế bệ hạ nghiêm túc nói: “Nó tiêu chuẩn đủ cao, cho dù bị lây ngốc một chút, đó cũng là tiêu chuẩn của người bình thường.”

Mục Song Hàm bị sự vô sỉ của hắn đánh bại.

“Chúng ta ngày mai xuất cung… Có cần mang theo bảo bảo không?”

“Người nhiều sẽ phức tạp, tất nhiên rất hỗn loạn, đừng dẫn theo, ” Lạc Chiêu Dực nói: “Đưa thằng bé cho tổ mẫu chăm sóc đi.”

Mục Song Hàm ngẫm lại cũng phải, nên quyết định xong rồi.

Ai ngờ rạng sáng ngày thứ hai, Lạc Bảo Bảo lại bắt đầu khóc nháo không ngừng, những người khác đều không cần, chỉ đòi quấn quít lấy mẫu hậu bé, dụ dỗ thế nào cũng không được, Mục Song Hàm cực kỳ đau lòng, ngẩng đầu năn nỉ nhìn về phía Lạc Chiêu Dực.

Lạc Chiêu Dực nhẹ chậc một tiếng, búng trán nàng, lại nhéo nhéo gò má Lạc tiểu bại hoại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Nàng cứ nuông chiều nó đi!”