*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit +Beta: Anky
Cửa sổ đột nhiên mở ra, gió lạnh thổi vào, Mục Song Hàm ngồi trên giường, lạnh đến không khỏi rùng mình một cái.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.
Lạc Tĩnh Nghi đang ở cùng nàng nhìn về phía hai nha hoàn nháy mắt.
Xuân Miên vội vàng chạy tới đóng cửa sổ, Liễu Nhứ cầm áo ngoài đến, “Thái tử phi, mặc thêm y phục đi.”
Mục Song Hàm khoát tay, lông mày nhíu chặt lại, từ lúc Lạc Chiêu Dực ra cửa, trong lòng nàng giống như đang treo một cây đao, đứng ngồi không yên.
“A Hàm, sao muội luôn không yên lòng? Vẫn đang lo lắng cho thái tử sao?” Lạc Tĩnh Nghi ngẩng đầu sờ trán nàng, sợ hết hồn, “Trên đầu muội sao toàn là mồ hôi lạnh?” Nói xong, lại sờ sờ tay Mục Song Hàm, chỉ cảm thấy lạnh buốt.
Lần này, Lạc Tĩnh Nghi ngồi không yên, vội vã đứng lên nói: “Ta cho người đi gọi thái y đến!”
“Ta không sao, ” Mục Song Hàm giữ chặt nàng, lắc đầu, một tay ôm ngực, lẩm bẩm nói: “Chỉ là tim đập mạnh, rất là bất an, rất là khủng hoảng… Tĩnh Nghi, ta muốn đi Phượng Nghi Cung xem một chút, nếu không ta không an tĩnh được…”
Nàng vừa nói liền xuống giường, gọi người đến trang điểm.
“Nhưng thái tử không phải bảo muội đừng đi sao?” Lạc Tĩnh Nghi nhìn bộ dáng của nàng, có chút lo lắng nói: “Ta thấy muội vẫn nên để thái y xem một chút, mấy ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ là bị sợ hãi.”
Mục Song Hàm chỉ lắc đầu.
Đang nói, Đức Phúc đột nhiên ở ngoài cửa thông báo: “Thái tử phi, nhị điện hạ tới!”
Mục Song Hàm ngẩn ra, Lạc Tĩnh Nghi mắt sáng rực lên, cao hứng chạy ra ngoài, liếc mắt liền thấy một nam tử áo xanh đứng trong nội viện, hắn đưa lưng về phía nàng, nghe được động tĩnh xoay người lại, ôn hòa cười một tiếng, “Tĩnh Nghi.”
Chóp mũi Lạc Tĩnh Nghi bỗng dưng đau xót, từ sau khi nàng tự mình xin nhận tổ quy tông, lúc đó đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, đến nỗi giữa bọn họ còn chưa có nói chuyện nhiều được…
Nước mắt nàng vòng quanh hốc mắt, lại cố nén, cười đến tươi sáng rạng rỡ với hắn.
Lạc Đình đưa tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, trong mắt tựa như có phần thương tiếc, cũng rất khắc chế không có làm ra động tác khác.
Lạc Tĩnh Nghi cảm nhận được đỉnh đầu truyền đến xúc cảm ấm áp, nhịn không được nhào vào trong ngực hắn, “Nhị ca, đừng xa cách ta được không? Ta không cầu cái gì, chỉ cần chúng ta vẫn giống như trước đây được không?” Nhạy cảm như nàng, sớm đã phát hiện ra Lạc Đình đang kéo xa khoảng cách giữa hai người, làm trong lòng nàng chua xót không thôi.
Thân thể Lạc Đình cứng đờ, tay ngừng lại chốc lát, từ từ vỗ lên lưng nàng, vỗ nhẹ nhàng, cố ý trêu chọc nàng: “Cũng đã lớn, còn làm nũng giống như lúc nhỏ, cũng không sợ người khác chê cười…”
Lạc Tĩnh Nghi nín khóc mỉm cười, “Ai dám chê cười ta, ta sẽ đánh kẻ đó!”
Chỉ cần Lạc Đình không đề cập tới chuyện bảo nàng lập gia đình, nàng vẫn nguyện ý làm tiểu muội muội hoạt bát vui vẻ của hắn.
Lạc Đình thầm than một tiếng, nói sang chuyện khác, “Tiểu Thất đâu? Ta mới từ Phượng Nghi Cung đi ra, nghe nói đệ ấy trở về, sao lại không thấy bóng dáng?”
Lạc Tĩnh Nghi có chút kỳ quái, cạnh cửa đã truyền đến thanh âm kinh ngạc của Mục Song Hàm, “Điện hạ vừa về đến đã đi Phượng Nghi Cung, nhị ca không gặp chàng ấy sao?”
Lạc Đình nghe xong, cười khổ nói: “Xem ra là bỏ lỡ.”
Nói xong, hắn lại vội vã cáo từ, quay người đi, Mục Song Hàm cũng đang muốn ra cửa, dứt khoát đi theo hắn.
Cùng lúc đó, trong Phượng Nghi Cung lại là một mảnh tĩnh mịch âm trầm.
Hoàng hậu đỡ cây cột, cả người run rẩy, Văn Đế nửa nằm ở trên giường, nhìn về phía cánh cửa, mà Lạc Chiêu Dực vẫn đứng bên cửa, lấy một loại tư thái hờ hững mà chết lặng, tựa như biến thành một pho tượng chạm ngọc, tất cả hỉ nộ ái ố đều cách hắn rất xa, bởi vì miệng vết thương vẫn luôn xuất huyết, đôi môi cũng thành trắng bệch.
“Tiểu Thất, ” đánh vỡ yên tĩnh chính là Văn Đế, ông nói: “Trước hết truyền thái y xem cho con đi…”
Lạc Chiêu Dực đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông, hắn cơ hồ như hỏi từng chữ từng câu: “Ta là công cụ để các người hành hạ lẫn nhau sao?”
“Không, Tiểu Thất, không phải như thế, trẫm và mẫu hậu con đều rất thương con…”
Lạc Chiêu Dực cười nhạt một tiếng, lạnh lùng và châm chọc nói: “Phụ hoàng, người biết tám tuổi bị lừa bán, mười tuổi bị ném vào trong bầy sói, mười ba tuổi bị người đuổi giết rơi xuống vách