*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Anky
Việc bái tế ngoại tổ mẫu này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng Mục Song Hàm cần phải đến Từ phủ trước một ngày, có rất nhiều công việc lễ nghi cần thương nghị.
Ngày hôm đó thời tiết vừa vặn không nóng bức lắm, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua mặt, rất là nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp ra cửa.
Xe ngựa chuẩn bị xong, hộ vệ đi theo cũng an bài thỏa đáng, đang chờ thái tử phi.
Mục Song Hàm lại có chút do dự, gần đây cảm xúc thái tử điện hạ không được ổn định, lần này đi hai ba ngày, hiện tại nàng có chút không yên lòng.
Nội tâm Lạc Chiêu Dực kỳ thật rất mềm mại, lại giống như bị cây xương rồng bao vây lấy, người ngoài chạm lên sẽ bị đâm đau tay, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ máu tươi đầm đìa như vậy.
“Sững sờ ở chỗ này làm gì?” Lạc Chiêu Dực nhướn mày, giống như cười như không, “Có phải luyến tiếc cô không, không muốn đi nữa?”
Mục Song Hàm không phản bác, mím môi mà cười, “Đúng vậy.”
Lạc Chiêu Dực hơi giật mình, không nghĩ tới nàng nói trắng ra như vậy, bên tai lại có chút nóng lên, giương mắt nhìn trời, giữa hai người có một thoáng lặng im, sau đó hắn duỗi tay ôm lấy nàng, ở bên má nàng hôn một cái, “Vậy cho phép nàng sớm trở về một chút!”
Mục Song Hàm cười cười, ôm lại vòng eo của hắn, thấp giọng nói: “Thiếp hy vọng điện hạ đáp ứng thiếp một chuyện.”
“Cái gì?”
“Đúng hạn dùng bữa nghỉ ngơi, đừng bởi vì tâm tình không tốt liền ngược đãi thân thể của mình… Thiếp cũng sẽ lo lắng.”
Lạc Chiêu Dực đưa tay phủ trên trán nàng, từ từ đi xuống vuốt lên cái nhíu mày khẽ của nàng, “Được.”
Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc vang lên, Mục Song Hàm nhịn không được lại vén rèm xe lên nhìn về phía sau, thấy Lạc Chiêu Dực đứng bên cửa đưa mắt nhìn theo, cẩm y, trường bào, ngọc quan, tóc dài như mực bị gió thổi tung, xa xa có thể thấy được thiếu niên phong thái hoa mỹ, tú dật tuyệt luân, dù xung quanh có vô số cảnh đẹp, cũng không sánh bằng tư thái chắp tay thong dong của hắn.
Thế gian này sẽ có một người như vậy, hắn trong mắt ngươi là độc nhất vô nhị, trên đời không có người thứ hai.
“Chít chít chít chít – – ”
Dưới gầm xe đột nhiên nhảy ra một cái đầu hồng mao, lộ ra nửa tròng mắt, xoay vòng lưu chuyển không ngừng, kinh động đến Mục Song Hàm đang thất thần, nàng khẽ nhướn mày, mang vật nhỏ theo đuôi ôm vào trong lòng, “Sao ngươi lại đến đây?”
Tiểu hồ ly: “Chít chít – -” chủ nhân nhét ta vào đó, bảo vệ Hàm Hàm mà!
Mục Song Hàm chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản nghe không hiểu nó đang nói gì, nàng vuốt vuốt đầu tiểu hồ ly, thoáng cúi đầu, sợi tóc rủ xuống, diễm lệ giữa lông mày tựa hồ cũng lắng đọng lại, không biết đang suy nghĩ gì, vô cùng ôn nhu trầm tĩnh.
Đến ngoài Từ phủ, sớm có người đang ở ngoài chờ nghênh đón, Xuân Miên Liễu Nhứ đỡ Mục Song Hàm xuống ngựa, người Từ phủ từ trên xuống dưới đều quỳ xuống đất hành lễ, Trần Trầm như khúc gỗ chỉ biết tuân theo lệnh thái tử, đi theo sau lưng thái tử phi, ai hơi ngẩng đầu quan sát đều bị hắn mắt lạnh đảo qua dọa trở về.
Mục Song Hàm tiến lên đỡ Từ Hàn lâm dậy, “Mấy ngày nay quấy rầy ngoại tổ phụ rồi.”
Từ Hàn lâm vuốt râu, “Thái tử phi khách khí.”
Mà bên cạnh Từ Hàn lâm có lão phụ nhân, hình dung đoan trang, tướng mạo có chút cổ hủ nghiêm túc, Mục Song Hàm vừa nghĩ liền biết là người nào, cùng Từ Hàn lâm cũng có chút tướng phu thê.
Nghe nói ngoại tổ mẫu ruột của nàng trời sinh tính tình nhu thuận, không sai biệt lắm với mẫu thân Từ thị của nàng, so với Hàn lâm phu nhân hiện giờ hoàn toàn khác biệt, bất quá hai phu nhân có chung đặc điểm, đó chính là kính cẩn nghe lời, mà đây chính là kiểu Từ Hàn lâm thích.
Vào cửa, Trang Nhược Hân đột nhiên sáp đến, ôn nhu cười nói: “Hàm biểu tỷ, lúc trước có một số việc là muội không đúng, tỷ hiện thời là thái tử phi cao quý, đừng so đo với tiểu biểu muội bình thường, được không?”
Nàng ta một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ở trước mặt mọi người làm trò nói lời này, rõ ràng chính là ép Mục Song Hàm hòa hảo với mình, nếu không thì phải gánh lấy cái danh bụng dạ hẹp hòi.
Mục Song Hàm giương mắt, nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng.
“Trang tiểu thư, người cũng biết thân phận tiểu thư nhà ta hôm nay không giống ngày xưa, theo lý người nên tôn xưng một tiếng thái tử phi, gọi thẳng tên tục chính là đại bất kính!” Liễu Nhứ không kiêu