Chương 50: Hồi Tưởng

Edit+ Beta: Anky

Từng câu từng chữ của Thục phi vang lên ở bên tai, Lạc Thương lại có vẻ trầm mặc rất nhiều.

Không cam lòng sao? Đó là đương nhiên. Nhưng hận… Hắn có chút nói không rõ.

Từ khi nào, hắn cũng từng thật lòng làm một ca ca tốt, cũng từng nghe đệ đệ tuổi còn bé kêu từng tiếng “Tam ca”, trong lòng lại không tự chủ được dâng lên cảm giác tự hào và thỏa mãn của một người huynh trưởng.

Khi đó Lạc Chiêu Dực còn rất nhỏ, đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt xinh đẹp đáng yêu, khác xa vẻ ngạo mạn toàn thân có gai như của hiện tại… Lúc các huynh đệ chơi đá cầu, hắn sẽ rất ngoan ngoãn ở một bên xem, cầu lăn đến bên chân hắn, hắn sẽ ngồi xổm người xuống nhặt lên, hai tay đưa qua, giống như cầm ngọc tuyết, mắt cười cong lên, cơ hồ người gặp người thích.

Hồi tưởng rất tốt đẹp, nhưng con người đều sẽ thay đổi, Lạc Thương nhớ không rõ, từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi, chỉ là đến lúc hắn bừng tỉnh phát hiện, ánh mắt Lạc Chiêu Dực nhìn hắn đã từ thân cận thay đổi thành kiêu ngạo hờ hững, hắn cũng từng thất hồn lạc phách, chỉ là phần tình cảm nho nhỏ này trong lòng hắn đã không tạo nổi chút sóng cuộn nào, chỉ có tạo nên một tầng sóng gợn… Từng vòng rung động tràn ra, trong lúc vô tình liền xông vào đáy lòng.

Nhưng năm tháng kéo dài, đố kỵ tựa như rắn độc xâm nhập vào cắn nuốt lòng người.

Hắn dần suy nghĩ, nhất định phải tranh, vì mẫu phi, cũng vì chính mình, cho dù hủy diệt tất cả những điều đã từng tốt đẹp như hư không, hoàng gia, chưa từng có cái gì là huynh đệ tình thâm, chỉ có ngươi chết ta sống.

“Đoan Mẫn bên kia…” Thanh âm Thục phi vang lên, kéo suy nghĩ của Lạc Thương trở về.

Lạc Thương nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một mảnh tối tăm kiên quyết, “Mẫu phi yên tâm, bên kia nhi thần luôn giữ liên lạc, bất quá không thể đường đột động thủ, thái tử mặc dù còn trẻ, cũng không phải dễ đối phó, e là hắn đối với ta đã sớm có phòng bị!”

Thục phi siết chặt quyền, lạnh lùng nói: “Thương nhi yên tâm, chỉ cần bệ hạ ngã xuống bất thình lình, trong cung tất nhiên sẽ một mảnh hỗn loạn, nền tảng của thái tử không bằng con, huống chi, thái tử hiện thời có một nhược điểm trí mạng… Thái tử phi!”

Đảo mắt, lại qua mấy ngày.

Văn Đế đột nhiên hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, Tĩnh Nghi công chúa là con gái của Phó Nghiêu đại tướng quân đã qua đời, niệm tình Phó đại tướng quân trung liệt, cũng cảm động lòng hiếu thảo của công chúa, đặc chuẩn cho phép Tĩnh Nghi công chúa nhận tổ quy tông, nhưng, cũng không tước đoạt danh xưng cùng phần vị công chúa. Từ nay về sau, tuyên bố với bên ngoài là nghĩa nữ của Văn Đế, Lạc Tĩnh Nghi cũng đổi thành Phó Tĩnh Nghi.

Ý chỉ này vừa ra, dân chúng đều kinh ngạc, bất quá cũng có vài người cảm kích, hiểu rõ không nói.

Lúc trước Văn Đế đem con gái của Phó Nghiêu ôm vào cung xem như con gái ruột mà nuôi dưỡng, không phải là muốn cướp nữ nhi của Phó Nghiêu, trên thực tế là vì bảo vệ nàng, dù sao Phó Nghiêu cứu mạng Văn Đế, Văn Đế cũng nên giữ lại một tia huyết mạch cho người ta. Kỳ thật nhiều năm như vậy, thấy Lạc Tĩnh Nghi từ từ lớn lên, cho đến cập kê, trong lòng Văn Đế sớm có ý niệm để nàng nhận tổ quy tông, chỉ là ông sợ nói ra chân tướng sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ này… Hai mươi năm làm công chúa, đột nhiên biến thành cô nhi Phó gia phụ mẫu đều mất, đổi thành ai cũng khó tiếp nhận.

Nhưng Văn Đế không nghĩ tới chính là, Lạc Tĩnh Nghi sớm đã biết được chân tướng thân thế, lúc nàng quỳ trước mặt ông bình thản nói, Văn Đế thực sự có chút kinh ngạc.

“Phụ hoàng nuôi dưỡng Tĩnh Nghi nhiều năm như vậy, Tĩnh Nghi không dám quên ân đức phụ hoàng, nhưng, Tĩnh Nghi là con gái ruột của Phó đại tướng quân, không dám ham vinh hoa phú quý làm cho huyết mạch Phó gia đứt đoạn trên người Tĩnh Ngh. Qua nhiều năm như vậy, còn mấy người có thể nhớ Phó Đại tướng quân trung liệt mà chết? Tĩnh Nghi thỉnh cầu nhận tổ quy tông, để tên tiên phụ trở về Đại Cảnh… Nhưng hành động lần này duy chỉ có thẹn với phụ hoàng và tổ mẫu…”

Lạc Tĩnh Nghi nói cũng là lời thật lòng, trước kia Văn Đế thường nói với nàng, hữu ý vô tình từng nói với nàng tất cả sự tích của Phó tướng quân, nàng cũng rất bội phục, cho nên về sau biết được thân thế, nàng chỉ hơi khó chịu, không có gì là không thể tiếp nhận. Cho dù không có chuyện Lạc Đình, chỉ cần Văn Đế lộ ra một chút ý, nàng cũng sẽ muốn nhận tổ quy tông.

“Con cũng không thẹn với trẫm,” Văn Đế nghe vậy nở nụ cười, lắc đầu nói: “Trẫm nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, cũng là đang báo đáp ân cứu mạng của phụ thân con, là trẫm nợ Phó gia, không phải Phó gia nợ trẫm. Vốn là trẫm còn lo lắng làm sao nói với con, không nghĩ tới con sớm có phần tâm ý này, trẫm hết sức vui mừng. Tĩnh Nghi, đây không phải là bất hiếu với trẫm và thái hậu, mà con đang làm bổn phận của một nữ nhi, chỉ cần con có tâm, cho dù nhận tổ quy tông, cũng có thể hiếu thuận với trẫm và thái hậu như trước.”

“Phụ hoàng…” Lạc Tĩnh Nghi che miệng, nước mắt rơi như mưa, nghiêm túc cúi người vái, nói: “Vì quân tận trung, là bổn phận của người làm thần tử như tiên phụ, phụ hoàng dưỡng dục bảo vệ Tĩnh Nghi hơn hai mươi năm, là phụ hoàng có ân với Tĩnh Nghi … Tĩnh Nghi vĩnh viễn không dám quên.”

Nói xong, nghiêm túc dập đầu ba cái với Văn Đế, Văn Đế gật đầu nhận, sau đó đỡ nàng dậy, vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc…”

Kỳ thật ân oán, thị phi sao có thể phân rõ ở đâu được, chỉ là xem trong lòng mỗi người nghĩ thế nào.

Nếu Văn Đế cảm thấy Phó Nghiêu vì cứu ông mà chết là đương nhiên, nếu Lạc Tĩnh Nghi ỷ vào công lao tiên phụ mà báo thù… Vậy đó lại là một con đường vận mệnh khác.

Mặt trời lên cao, là thời điểm cuối hạ đầu thu, ve kêu ếch gọi không ngừng, bên hồ nước chảy róc rách, lá sen màu xanh lục trải rộng, tô điểm thêm cho vài đóa hoa sen, gió thổi qua, mùi thơm tràn ngập.

Hai bóng người từ từ đi tới, một người trang phục lam nhạt, thanh tú ôn nhuận, trầm tĩnh nội liễm, đúng là Lạc Đình, người còn lại tử y nhanh nhẹn, dung nhan như họa, đẹp đẽ bức người, chính là Lạc Chiêu Dực.

“Tiểu Thất, là đệ dạy Tĩnh Nghi làm như vậy sao, ” Lạc Đình nói ra: “Phụ hoàng tuy có ý để Tĩnh Nghi trở về nhận Phó tướng quân, nếu như biết rõ trong lòng Tĩnh Nghi còn có… một ý nghĩ khác, nhất định sẽ không đồng ý.”

Cho dù Lạc Tĩnh Nghi biến thành Phó Tĩnh Nghi, nhưng hai mươi năm làm công chúa không phải có thể phủi sạch được, trong mắt người ngoài, Lạc Tĩnh Nghi và Lạc Đình vẫn là huynh muội.

“Cô cũng không dạy nàng ấy, ” Lạc Chiêu Dực nghiêm mặt nói, sau đó tùy tiện thêm một câu, “Bất quá thái tử phi có nói với nàng ấy hay không… Cô cũng không biết.”

Lạc Đình khóe miệng giật giật, dừng bước lại, rất là bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn hắn, tức giận nói: “Vì thái tử phi ngay cả nhị ca cũng muốn đào hố sao?”

“Lời này không phải nói như vậy, ” Lạc Chiêu Dực cũng ngừng lại, nửa dựa trên tàng cây, ngửa mặt hướng tới ánh mặt trời, lười biếng cong lên đôi mắt, giống như cười như không, “Nhị ca, có một lần ta đến phủ huynh, trong lúc vô tình thấy trong phòng huynh bày biện một búp bê bằng gỗ, về sau đến lần nữa lại không nhìn thấy …”

Lạc Đình ngẩn ra.

“Nếu như ta nhớ không lầm, mười lăm tuổi năm ấy Tĩnh Nghi cập kê, vụng trộm đi theo Ngự tượng học làm hai cái tượng gỗ, còn làm tay bị thương, tổ mẫu yêu thương nàng ấy, không cho phép nàng ấy chơi những vật này nữa, nhưng hai tượng gỗ kia… Có một cái, nàng ấy đưa cho huynh phải không, mà huynh đến nay còn giữ lại, chỉ là che giấu thôi.” Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói.

Lạc Đình trầm mặc một lát, không giải thích, chỉ nói: “Trí nhớ đệ cũng thật tốt, cũng là chuyện trước kia rất lâu rồi.”

“Huynh cũng hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, đến nay chưa thành thân, vì sao?”

Lạc Đình thở dài, “Không phải như đệ nghĩ, Tiểu Thất, đệ suy nghĩ nhiều rồi.”

“Trong lòng huynh đang suy nghĩ gì, cũng chỉ có mình huynh rõ ràng, ta không muốn biết, ” Lạc Chiêu Dực không quan tâm cười cười, nói: “Chỉ đừng làm tổn thương người không muốn thương tổn, đến lúc đó huynh hối tiếc không kịp, ta cũng sẽ không đồng tình huynh!”

“Sẽ không, ” Lạc Đình nói: “Sẽ không.”

Trong trí nhớ, thiếu nữ áo vàng cười chạy tới, nắm trong tay một tượng người bằng  gỗ, khắc không đẹp lắm, nhưng có vài phần rất giống nàng, ánh mắt nàng sáng long lanh, ẩn sâu mong đợi, ống tay áo rộng che dấu vài vết sẹo trên tay…

– – Nhị ca tặng quà cập kê cho Tĩnh Nghi, đây là đáp lễ, à… Mặc dù hơi khó coi, nhưng không cho phép vứt bỏ, được không?

Liễu Đan Nhạn, Đào Vận… Hắn gặp qua rất nhiều cô nương muôn hình muôn vẻ, chỉ có một người ấy thật lòng đuổi theo hắn, mà hắn làm hết thảy, cũng vì không muốn tổn thương nàng.

“Nhị ca, trong lòng huynh hiểu rõ là được, ” đây là chuyện của Lạc Đình và Lạc Tĩnh Nghi, Lạc Chiêu Dực chỉ nói tới đây thôi, không nói thêm nữa, chỉ nhắc đến một người khác, “Vị cô cô kia của chúng ta yên tĩnh đã lâu rồi.”

Sắc mặt Lạc Đình bình thường lại rất nhiều, đè xuống tất cả suy nghĩ, cười nói: “Bà ấy không yên không được, chuyện Lâm phò mã huyên náo đến mức mọi người đều biết, nếu không phải không có chứng cớ, cũng không thể chỉ cần dừng một cái là có thể giải quyết vấn đề.”

Khóe miệng Lạc Chiêu Dực gợi lên đường cong trào phúng, “Mấy ngày hôm trước, sau khi Thục phi đến chỗ Lạc Thương, phủ trưởng công chúa lại bắt đầu náo nhiệt lên, huynh nói… Đây có phải trùng hợp không?”

“Bọn họ cá mè một lứa không phải mới ngày một ngày hai …” Lạc Đình nói, đột nhiên dừng một chút, phút chốc ngẩng đầu: “Lão tam nhịn không được?”

“Đến mức này, nếu lại nhẫn, vậy cũng không phải là Lạc Thương !”

Cho dù Lạc Thương muốn tạo phản, Lạc Chiêu Dực cũng không sợ, nhưng trong lòng hắn lại có một tầng bóng ma không xua đi được, tựa như một loại điềm xấu báo trước, hắn là người không phải thần thánh, tính toán không lộ chút sơ hở cũng chỉ vì hắn biết rõ sự tình bên trong, nhưng khẳng định còn có gì đó, mà hắn không biết…

Trong Đông cung, Mục Song Hàm theo lệ thường cho tiểu hồ ly và Đại Bạch Hổ ăn, xem chúng giả ngốc nghếch đã là chuyện thường ngày.

“Thái tử phi, Từ Hàn lâm cầu kiến.” Một tên tiểu thái giám chạy vào nói với Xuân Miên vài câu, Xuân Miên liền tiến lên nói.

Mục Song Hàm có chút kỳ quái, ngoại tổ phụ nàng tuy là thái phó thái tử, thỉnh thoảng đến Đông cung, cũng rất ít khi đặc biệt tới gặp nàng, suy nghĩ một chút, nàng liền đứng dậy định đi ra gặp một lần.

Tiểu hồ ly duỗi móng vuốt ôm chén nhỏ, lắc lắc cái đuôi, vui vẻ đi theo phía sau nàng.

Đại Bạch Hổ gào ô một tiếng, nằm trên cầu nhỏ, cúi mí mắt, thỉnh thoảng nhìn bóng người ngoài sảnh.

“Tham kiến thái tử phi.” Mắt thấy Mục Song Hàm đến, Từ Hàn lâm cũng không vì vai vế trưởng bối, vẫn dựa theo lễ nghi mà hành lễ.

“Ngoại tổ phụ không cần đa lễ, mau mời ngồi.” Mục Song Hàm đỡ một phen, ngồi xuống nói chuyện, “Ngoại tổ phụ tìm đến Song Hàm là có chuyện gì sao?”

Từ Hàn lâm nhìn nàng mặt mày trong sáng, sắc mặt rạng ngời, vừa nhìn chính là được sủng ái, không có chuyện gì bực bội, có thể thấy được thái tử đối với nàng quả thật vô cùng tốt, ông yên lòng, vuốt râu, giải thích: “A Hàm, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ ngoại tổ mẫu ruột của con, con có muốn đi bái tế một chút không?”

Mục Song Hàm sững sờ, ngoại tổ mẫu ruột, đó chính là mẹ ruột của mẫu thân.

Mẹ ruột Từ thị mất sớm, cũng đã mấy thập niên, ban đầu lúc Từ thị còn ở trong nhà có thể thường xuyên đi bái tế, nhưng gả cho người rồi cũng không tiện lui tới, dù sao cũng chôn cất ở lăng mộ Từ gia, nếu như thỉnh thoảng trở về nhà mẹ đẻ để đi tế bái, Hàn Lâm phu nhân hiện giờ tất nhiên sẽ không cao hứng.

Quan hệ giữa kế mẫu cùng kế nữ, nói một câu không dễ nghe, đó chính là như đi trên tầng băng mỏng.

Từ thị cũng từng nói qua việc này với Mục Song Hàm, nghĩ đến trong lòng cũng là có vướng mắc.

“Sao ngoại tổ phụ lại nghĩ đến chuyện này?”

“Lúc đầu ta cũng có ý định xây dựng lại mộ của mẫu thân A Thiền lần nữa, chỉ là phu nhân cảm thấy xây dựng rầm rộ phô trương đối với người đã mất cũng không tốt, A Thiền lại luôn không ở kinh thành, vẫn kéo dài đến nay, ” phu nhân trong miệng Từ Hàn lâm tất nhiên là Hàn lâm phu nhân hiện nay, “Vẫn là do Hân nhi trở về có nhắc tới việc này, cũng thuyết phục ngoại tổ mẫu nó, còn nói con hiện tại là thái tử phi cao quý, việc này lẽ ra nên làm một lần… Ta cũng cảm thấy có lý.”

Từ Hàn lâm cũng biết Trang Nhược Hân và Mục Song Hàm bất hòa, lời này là cố ý muốn hòa hoãn quan hệ của hai người.

Kỳ thật nói cho cùng, là thân phận của Mục Song Hàm thay đổi, nếu không cho dù Từ Hàn lâm có ý, với thanh danh bên ngoài của Từ gia, cũng không cách nào vì một phu nhân đã qua đời hao tốn công sức.

Trang Nhược Hân?

Việc này vốn không thành vấn đề, nhưng nghe đến tên Trang Nhược Hân, Mục Song Hàm lại cảm thấy không được bình thường, Hân biểu muội kia khắp nơi nhắm vào nàng sẽ vì nàng nghĩ được như vậy ? Đừng có đùa!