Chương 47: Chấp Nhất

Edit + Beta : Anky

Thái tử và thái tử phi đứng ở cửa, trong ánh mắt nhìn nhau giống như tỏa ra ánh lửa – – đương nhiên đây là ảo giác của Đức Phúc và một đám cung nhân !

“Điện hạ, thái tử phi, ” Đức Phúc đợi hồi lâu, hai người vẫn đang trừng lẫn nhau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Công chúa chờ ở bên trong.”

Mục Song Hàm lập tức nghiêng đầu, “Công chúa? Là Tĩnh Nghi công chúa sao?”

Đức Phúc gật gật đầu, “Công chúa hình như có chuyện gì tìm thái tử điện hạ…”

“Tỷ ấy có thể có chuyện gì? Chín phần có liên quan đến nhị ca, ” Lạc Chiêu Dực dẫn đầu đi vào trong, “Thật đúng là rất bướng bỉnh!”

Mục Song Hàm nghe vậy liền lắc đầu, “Chàng đừng đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng!”

Lạc Chiêu Dực nhún vai, thuận miệng trả lời, “Cô ngồi nói chuyện cũng không đau thắt lưng.”

Mục Song Hàm dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghi ngồi ở trong sân, vừa uống trà vừa xuất thần nhìn phong cảnh, không biết nàng đang suy nghĩ gì, ngay cả bọn họ đi tới cũng không chú ý đến.

“Công chúa?”

“A?” Lạc Tĩnh Nghi sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực, “Các ngươi về rồi à.”

Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, có chút kỳ quái, Lạc Chiêu Dực lại ngồi xuống, liếc nàng một cái, giọng nói nhàn nhạt, “Vô sự không lên điện Tam bảo, nói đi.”

Lạc Tĩnh Nghi có chút sửng sốt, hồi lâu mới thầm nói: “Đã thành thân rồi sao vẫn còn bộ dạng tính xấu này, một chút cũng không biết uyển chuyển, thiệt thòi cho A Hàm chịu được ngươi.”

“Chuyện tình cảm của mình còn xử lý không được không có tư cách nói cô!”

Một kích trúng tim, nháy mắt hạ gục!

Lạc Tĩnh Nghi xoay người ôm Mục Song Hàm, nức nở ủy khuất , “A Hàm muội xem hắn…”

“Còn dám ôm thái tử phi làm nũng, cẩn thận móng vuốt của ngươi!”

Sau lưng Lạc Tĩnh Nghi chợt lạnh, lập tức dựng thẳng móng vuốt lên bày tỏ trong sạch.

Lạc Chiêu Dực ý bảo Mục Song Hàm ngồi xuống bên người, vừa nói: “Có chuyện gì nhanh nói!”

Lạc Tĩnh Nghi từ từ thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trầm mặc một hồi, nói: “Tiểu Thất, có thể đến thư phòng ngươi nói không?”

Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, cười nhạt một tiếng, nói: “Cô cảm thấy, ngươi vẫn nên đừng nói tốt hơn, trở về Nghi Hòa cung của ngươi đi, tự mình chọn một phò mã hợp tâm ý, thật vui vẻ làm Tĩnh Nghi công chúa, như vậy ngươi tốt, nhị ca cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt!”

Hắn chưa nói đến chuyện gì đó, Lạc Tĩnh Nghi lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu tất cả, không khỏi lạnh rùng mình một cái.

“Nhưng như thế này… Ta sẽ không vui vẻ !” Lạc Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, cắn răng, kiên định nói, vừa nhìn về phía Mục Song Hàm bên kia… Xin giúp đỡ!

Mục Song Hàm ngẫm lại lời Lạc Đình nói, lại nhìn ánh mắt chấp nhất của Lạc Tĩnh Nghi, khẽ thở dài một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ, tốt xấu gì nên nghe một chút Tĩnh Nghi muốn nói gì…”

Lạc Chiêu Dực không sao cả gật đầu, mọi người liền vào thư phòng, Mục Song Hàm dặn dò không cho phép người tới quấy rầy, đưa tay đóng cửa, kết quả quay người lại đã thấy Lạc Tĩnh Nghi quỳ xuống: “!”

“Tiểu Thất, thái tử, ta cầu xin ngươi giúp ta một chút!” Lạc Tĩnh Nghi quỳ gối trước mặt Lạc Chiêu Dực, ngẩng đầu khẩn cầu.

“Công chúa! Người làm gì vậy?”

Mục Song Hàm muốn đưa tay đỡ nàng, bị Lạc Chiêu Dực ngăn cản, Lạc Chiêu Dực nói: “Ngươi nói xem.”

Lạc Tĩnh Nghi mím môi, chậm rãi nói: “Ta không muốn làm công chúa này nữa …”

Lạc Chiêu Dực nghe vậy liền phất một ống tay áo qua, Lạc Tĩnh Nghi trong nháy mắt nước mắt đã rơi như mưa.

Mục Song Hàm mở to hai mắt, lại nghe Lạc Chiêu Dực lên tiếng, không phải mắng nàng cũng không phải là khuyên nàng, chỉ hờ hững trần thuật một sự thật, “Phụ hoàng cùng thái hậu đều đối với ngươi không tệ!”

“Ta biết rõ, cho nên cho dù ta không làm công chúa nữa cũng sẽ hiếu thuận bọn họ như bình thường…”

Lạc Chiêu Dực giận quá hóa cười, hơi trào phúng, “Nếu ngươi không phải là Tĩnh Nghi công chúa, còn có tư cách này sao?”

Lạc Tĩnh Nghi hơi hé miệng, không đợi nàng lên tiếng, Lạc Chiêu Dực lại nói: “Hoặc là ngươi cảm thấy không phải là công chúa, có thể biến thành nhị hoàng phi ?”

Lạc Tĩnh Nghi im lặng, thân thể run lên nhè nhẹ, cố nén nghẹn ngào đến miệng.

– – Tĩnh Nghi vẫn còn là hài tử chưa trưởng thành, có đôi khi không đụng đến máu chảy đầu rơi sẽ không chịu quay đầu lại, muội ấy, là muội muội ta vẫn luôn muốn bảo vệ … Thái tử phi cùng muội ấy có quan hệ tốt, khuyên muội ấy nhiều hơn, sớm thay đổi tính tình kia đi.

Mục Song Hàm nghĩ đến lời nói ý tứ sâu xa của Lạc Đình hôm nay, chẳng lẽ Lạc Đình sớm đoán được Lạc Tĩnh Nghi sẽ bước ra một bước này?

Nghĩ đến đây, Mục Song Hàm lôi kéo Lạc Chiêu Dực, sau đó nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghi, hỏi: “Công chúa chính là công chúa, sao có thể nói không làm liền không làm?”

“Ta, ta là con của nhà Phó đại tướng quân đã qua đời, chỉ cần phụ hoàng gật đầu, có thể hạ chỉ để cho ta trở về Phó gia, nhận tổ quy tông…”

“Sau đó thì sao?” Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói : “Phụ hoàng đem ngươi làm nữ nhi hai mươi năm, ngươi quay người lại liền đi nhận tổ quy tông, Lạc Tĩnh Nghi biến thành Phó Tĩnh Nghi, lại đã từng cùng nhị ca dây dưa một chỗ? Nếu thật như ý ngươi, nữ nhi đổi thành con dâu, ngươi bảo người ngoài đối đãi với phụ hoàng, đối đãi với hoàng thất ra sao? Lại làm sao chặn được miệng lưỡi thế gian đây?”

Cuối cùng, Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu, “Ngươi chết tâm đi, phụ hoàng sẽ không đồng ý.”

Lạc Tĩnh Nghi trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Miệng lưỡi thiên hạ, ta nhận, ánh mắt người khác, ta chịu, cho dù bị người chỉ trỏ, ta cũng muốn bước ra một bước này … Lạc Tĩnh Nghi cả đời cũng chỉ có thể dũng cảm một lần như vậy, không thể bởi vì người khác công khai lên án chỉ trích đến quyết định cuộc sống của mình… Cho nên ta tới tìm ngươi, Tiểu Thất, thái tử, ngươi giúp ta một chút…”

Mục Song Hàm nghe nàng nói một phen, cuối cùng nhịn không được, “Công chúa, người có nghĩ tới không? Có lẽ người sẽ đạt được ước muốn, nhưng nếu kết quả xấu nhất… Người sẽ hai bàn tay trắng …”

“Ta tất nhiên nghĩ tới, ” Lạc Tĩnh Nghi lộ ra một nụ cười tươi tắn, suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng… Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?”*

(* Trang Tử: là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu (莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Các bạn xem thêm trên Wikipedia để biết thêm điển tích về ông nhé.)

Theo đuổi điều mình muốn, cho dù cuối cùng rơi vào kết cục xấu nhất, so với hiện tại cái gì cũng không làm, tương lai có hối hận thì đã muộn.

Có lẽ người khác biết sẽ cười nàng ngốc, mắng nàng ngu xuẩn, nhưng người khác không có cách nào khác thay thế cuộc sống của nàng, cũng không cách nào nhận thức tâm tình của nàng.

Mục Song Hàm hơi nhíu mày, do dự một chút, đem chuyện lúc trước gặp phải Lạc Đình nói, lại đem lời của Lạc Đình nói cho nàng, sau đó mới nói: “Công chúa, nhị điện hạ bảo ta khuyên người, người biết là có ý gì sao?”

Lạc Tĩnh Nghi đương nhiên biết rõ – – đây là Lạc Đình cự tuyệt uyển chuyển nhất.

“Đây là chuyện ta nhất định phải làm, không có quan hệ gì với huynh ấy.” Tuy trong lòng Lạc Tĩnh Nghi khó chịu, vẫn quật cường nói.

Thật sự là rất cố chấp, Mục Song Hàm lắc đầu, Lạc Đình bảo nàng khuyên Lạc Tĩnh Nghi, sao có thể khuyên được đây.

Lạc Tĩnh Nghi ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Lạc Chiêu Dực, Lạc Chiêu Dực lại đứng dậy, phất tay áo đi, chỉ ném một câu nói, “Cô sẽ không giúp ngươi!”

“Tiểu Thất, thái tử!” Lạc Tĩnh Nghi trơ mắt nhìn hắn ra khỏi thư phòng, vẻ mặt rất là bất lực.

“Công chúa, người đứng lên trước đi.” Mục Song Hàm thở dài, đưa tay đỡ nàng, Lạc Tĩnh Nghi lại lắc đầu, cười khổ nói: “Từ nhỏ phụ hoàng thương yêu Tiểu Thất nhất, chỉ cần hắn mở miệng, không thể không được … Việc này chỉ có Tiểu Thất có thể giúp được ta, ta khẩn cầu đến khi hắn đáp ứng mới thôi…”

“Công chúa, người như vậy…”

“Ta biết ta rất ích kỷ, nhưng A Hàm, ta thật sự không có biện pháp khác…”

Mục Song Hàm dừng một chút, vuốt vuốt mi tâm, có chút bất đắc dĩ, “Không phải, ý của ta là nói, điện hạ người kia chính là thích khẩu thị tâm phi… Ta lại đi giúp người hỏi một chút xem.”

Mắt Lạc Tĩnh Nghi sáng rực lên, khóe miệng mím lại muốn khóc, cảm động ôm nàng nghẹn ngào nói: “Cám ơn muội, A Hàm.”

Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, đặc biệt đi ngâm trà, vào phòng liền nhìn thấy Lạc Chiêu Dực nằm trên giường, trên tay còn cầm lấy quyển sách đang nhìn.

“Khụ, điện hạ, sách cầm ngược.”

Lạc Chiêu Dực lấy lại tinh thần, che giấu chút cứng ngắc khó thấy, sau đó ra vẻ cao thâm : “Đúng ngược không sao cả, quan trọng là nội dung.”

Mục Song Hàm không biết rõ, nhưng cảm thấy bộ dáng lợi hại rất khó hiểu, cũng cầm sách lấy qua nhìn, lập tức khom người xuống, thân thể run run, ngẩng đầu cười như điên, “Ha ha ha! Được thôi, chàng từ từ nghiên cứu nội dung đi, ha ha ha ha ha hắc!”

Lạc Chiêu Dực khó hiểu, một lần nữa lấy tới vừa nhìn tên sách – – ( Nữ Giới ).

Lạc Chiêu Dực: “…”

Hắn tiện tay ném sách đi, đưa tay kéo, liền túm nàng đến trên giường, đè nàng xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Nàng còn cười?”

Mục Song Hàm vui muốn chết, cười đến mức dừng lại không được, vừa cười vừa vỗ nệm giường.

Lạc Chiêu Dực cúi người liền hôn lên.

Tiếng cười im bặt, Mục Song Hàm trừng lớn hai mắt – – thực vô sỉ!

Hồi lâu sau, Lạc Chiêu Dực ngồi dậy, hài lòng nhìn thái tử phi an tĩnh lại, đuôi mắt phiếm hồng, mặt như hoa đào, đôi mắt như có ánh nước, tươi đẹp bức người, tựa như đang làm nũng, dù sao đẹp đến không nhịn được.

Lạc Chiêu Dực nhịn không được, lại hôn xuống, Mục Song Hàm thoáng đưa tay đẩy hắn ra, mặt đỏ tới mang tai ngồi dậy, “Ban ngày ban mặt chàng thực không sợ bị người nhìn thấy à?”

“Ai bảo nàng quyến rũ người?” Lạc Chiêu Dực lười biếng nói: “Nhìn thấy thì đã sao, không phải là thái tử tham luyến sắc đẹp của thái tử phi, bị mê muội đến đầu óc choáng váng sao… Ừ, lý do tố cáo này thật mới mẻ, nghe cũng lọt tai…”

Mục Song Hàm thật sự là thua hắn, người vô sỉ đến mức vô địch a!

“Nói chính sự, Tĩnh Nghi còn quỳ ở bên kia chờ đấy, ” Mục Song Hàm quay mặt hắn lại, nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, muốn thăm dò đến cùng, “Chàng thật sự mặc kệ tỷ ấy ?”

“Vậy cũng phải xem tỷ ấy có thật sự có quyết tâm và nghị lực không, nha đầu ngu ngốc kia chọn con đường không dễ đi…”

Lạc Chiêu Dực đưa tay nâng chung trà lên nhấp một hớp, đột nhiên mặt mày khẽ nhếch, giãn ra, đôi mắt cũng cong cong, dư vị một chút, cười khẽ ra tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng thật đúng là nhọc lòng, ba muỗng đường cũng thêm vào ?”

Mục Song Hàm mím môi, nhìn trời, “Đau lòng chàng thôi, ngẫu nhiên uống một chút cũng không sao…”

“Lý do thật dễ nghe, nàng là đau lòng ai vậy? Vì ai mới lấy lòng ta?” Trong lòng Lạc Chiêu Dực tự nhủ thái tử phi vô sỉ so với hắn cũng tám lạng nửa cân!

Mục Song Hàm ngẩn mặt, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy tâm tình chàng có khá hơn một chút không?”

Trong mắt Lạc Chiêu Dực ý cười lưu chuyển, lại cố ý nghiêm mặt, không nói lời nào, chậm rãi thưởng thức trà.

Mục Song Hàm nhìn trái nhìn phải, hắn vẫn bất động thanh sắc, cũng giận, đoạt lấy trà, trừng hắn.

Lạc Chiêu Dực nhìn sắc trời một chút, lúc này mới cười nói: “Ta căn bản không có tức giận, lại nói, con đường này không dễ đi, phải nhìn quyết tâm của nha đầu ngốc kia…”

Mục Song Hàm bừng tỉnh, chỉ hắn, “Chàng đang thử công chúa?”

Lạc Chiêu Dực gật đầu, trên tay không biến sắc lại đem trà lấy về, trên mặt lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng xem trọng nhất là hiếu đạo, Phó tướng quân lại vì cứu ông mà chết, nha đầu ngốc kia muốn nhận tổ quy tông, phụ hoàng không phải không đồng ý, nhưng tuyệt đối không thể nhắc tới chuyện nhị ca … Một bước lên trời bình thường cũng sẽ ngã chết, từ từ mà đi còn có một đường hy vọng, hiểu chưa?”

Mục Song Hàm nghe được ngây người, kịp phản ứng mặt mày hớn hở ôm lấy hắn hôn một cái – – rõ ràng là có lòng muốn giúp công chúa, còn bày ra cái đức hạnh kia ! Kiêu ngạo muốn chết! Bất quá… Nàng càng ngày càng thích làm sao bây giờ?

Bên tai Lạc Chiêu Dực lập tức đỏ một mảnh, đè lại chén trà, duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Nàng còn không đi tìm tỷ ấy?”

Mục Song Hàm nâng làn váy cười tủm tỉm chạy ra ngoài.

“Vừa ngây vừa ngốc! Bất quá… Miễn cưỡng vẫn rất là khả ái!” Lạc Chiêu Dực sờ sờ gò má, bộ dạng lạnh nhạt dãn ra không ngừng nở nụ cười, “Tĩnh Nghi về sau nên đối với nàng cảm động đến rơi nước mắt, thật tốt nắm chắc đi, thái tử phi của ta…” Lời nói đến cuối cùng, đã là nhu hòa lưu luyến không tan.