Chương 42: Ngựa Bị Chấn Kinh

Edit+ Beta : Anky

Ngây ngốc ở trong phòng nói chuyện cho tới trưa, thấy gần đến giờ cơm trưa, Từ thị mới kéo Mục Song Hàm vội vã ra cửa, ai ngờ đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy trong viện truyền đến tiếng vũ khí bén nhọn xé gió.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh hơn, vừa vào liền nhìn thấy, sắc mặt Mục Bách kỳ dị đứng ở một bên, mà Mục Nhung cầm trên tay một thanh trường thương đen nhánh đang quơ múa, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, mặc dù tuổi còn nhỏ, lại luyện được ra hình ra dáng.

“Tay quá lỏng, ánh mắt quá rời rạc, động tác quá chậm, lực đạo không đủ, có dáng mà không có lực…” Lạc Chiêu Dực đứng cách hắn không xa, nhàn nhạt nhìn, trước sau như một độc miệng đánh giá, “Khoa chân múa tay!”

Mục Nhung vừa nghe, khóe miệng mím càng chặt hơn, trên tay lại thêm sức lực, động tác càng phát ra nhanh, đột nhiên giữ không được, trường thương rời khỏi tay, thẳng tắp phóng về phía trước, “A!”

Thân hình Lạc Chiêu Dực chợt lóe, ở giữa không trung cầm trường thương xoay một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống, liếc Mục Nhung một cái, “Binh khí là con dao hai lưỡi, đả thương người cũng làm mình bị thương, nếu không thể khống chế nó, nên sớm dẹp bỏ ý niệm tập võ trong đầu!”

Mục Nhung lập tức cúi đầu ủ rũ đứng lên.

“Lão gia, chuyện gì xảy ra?” Từ thị đến bên cạnh Mục Bách, lặng lẽ hỏi.

“Thái tử điện hạ tặng một cây trường thương cho A Nhung, A Nhung cực kỳ thích, vừa nhìn thấy liền cầm lên múa vài đường, suýt nữa tự mất mạng.” Mục Bách nói, lắc đầu, đối với bộ dáng này của tiểu nhi tử rất là bất đắc dĩ.

Mục Song Hàm hơi kinh ngạc nhìn sang, lúc này mới phát hiện cây trường thương kia tuyệt đối không phải thương bằng gỗ cho tiểu hài tử chơi, mà là rèn bằng thiết đen bóng, vừa nhìn cũng biết rất nặng, “Điện hạ, A Nhung tuổi còn nhỏ, đưa cái này cho hắn… Thật sự được không?”

“Lúc cô lớn bằng hắn như vậy, đã biết tự bảo vệ mình, ” Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, lắc đầu nói: “Hắn đã thích học võ, thì phải kiên trì, nếu không luyện thêm nữa cũng không thành châu báu được!” Nói xong, hắn nhìn về phía Mục Nhung, “Nếu ngươi không thể chịu khổ, thương này cô sẽ thu hồi lại!”

“Không, thái tử tỷ phu, ta có thể chịu được cực khổ !” Mục Nhung lập tức ngẩng đầu, nắm chặt hai đấm, tức khắc từ vẻ cúi đầu ủ rũ trở nên càng thêm kiên nghị.

Lạc Chiêu Dực nghe vậy, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, khóe môi khẽ nhếch, đi tới vỗ vỗ đầu hắn, “Tránh ra một chút.”

Mục Nhung nghe lời lui lại, thấy hắn bắt đầu cầm thương, tay nhanh, thương ngoan, mắt chuẩn, tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy, thế thương quét qua, lá cây xung quanh rơi lả tả như mưa, hoàn toàn khác biệt, vừa rồi Mục Nhung tựa như tiểu hài tử chơi đùa.

Không chỉ Mục Nhung nhìn không chớp mắt, Mục Song Hàm cũng nhìn ngẩn ngơ, nàng cũng không biết Lạc Chiêu Dực tinh thông võ nghệ các loại!

Gió thổi qua dần ngừng lại, Lạc Chiêu Dực tiện tay đem trường thương ném tới trước mặt Mục Nhung, hỏi: “Đã hiểu?”

Mục Nhung kích động nói không ra lời, gật đầu liên tục.

Mục Song Hàm vô thức vỗ tay.

Từ thị: “…” khuê nữ thật là ngốc!

Mục Bách lại như có điều suy nghĩ, người quả thật phải càng tiếp xúc mới càng rõ ràng, thái tử mặc dù tính tình vô thường, làm nhiều việc bị tố cáo, lại thật sự là văn tài võ lược, sâu không lường được.

Lạc Chiêu Dực giương cằm lên với Mục Song Hàm, khẽ nhướn mày, kiêu ngạo tự phụ từ trong xương làm sao cũng không giấu được, giữa lông mày lưu chuyển ánh sáng rực rỡ cơ hồ muốn đốt mắt người, Mục Song Hàm rủ mắt xuống, cũng mím môi cười.

“A Hàm, con gả vào Đông cung, bên cạnh cũng không có nha hoàn tri kỷ, không bằng để Xuân Miên Liễu Nhứ đi theo con trở về đi?” Từ thị mượn thời điểm chuẩn bị cơm trưa hỏi Mục Song Hàm.

Mục Song Hàm vừa nghĩ, cũng tốt, liền cười đáp ứng.

Lúc ăn cơm trưa, bầu trời trong trẻo, chợt bắt đầu đổ mưa, chờ ăn xong rồi, mưa vẫn còn đang rơi, lúc này hẳn là tạm thời không dừng được.

“Mưa quá lớn, có cần đợi một lát rồi trở về không?” Từ thị lo lắng nói.

“Nương, sắc trời không còn sớm, cũng không thể trì hoãn thêm.” Mục Song Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Liễu Nhứ cơ trí tiến lên, mới vừa mang ô ra, lại bị một đôi tay khớp xương rõ ràng như ngọc sứ đoạt đi, ngẩng đầu trông thấy Lạc Chiêu Dực, hô hấp Liễu Nhứ cứng lại, vội vàng lui ra.

Mục Song Hàm kinh ngạc ngẩng mặt, Lạc Chiêu Dực một tay ôm lấy nàng, một tay giúp nàng che ô, thái tử điện hạ nổi danh ngạo mạn nhất kinh thành, lạnh nhạt lớn lối không nói, lại là người quen sống an nhàn sung sướng, giờ phút này lại săn sóc giúp thê tử mới cưới cầm ô như vậy, nước mưa ướt nhẹp quần áo của mình cũng không màng, tựa hồ như đang làm một chuyện rất bình thường… Nói ra ai tin không?

Từ thị nhìn bóng lưng của bọn họ, cho đến khi biến mất, bà xoay người, mặt mũi tràn đầy hoang mang: “Lão gia, ta có chút nhìn không hiểu …”

Mục Bách không lên tiếng, Mục Nhung xen vào nói: “Sao lại không hiểu ạ? Tỷ phu đau lòng cho tỷ tỷ phải không?”

Mục Bách vỗ một cái lên đầu hắn, “Tiểu hài tử đừng quản những thứ này, luyện thương của con đi!”

Lạc Chiêu Dực đưa Mục Song Hàm lên xe, cái ô hoàn toàn che hết trên người nàng, Đức Phúc cùng Trần Trầm vội vàng chạy tới giúp hắn che mưa, Lạc Chiêu Dực khoát tay, tự mình nhảy lên xe ngựa.

“Điện hạ, cần gì đối với thiếp tốt như vậy?” Mục Song Hàm một bên lấy khăn tay ra giúp hắn lau mặt, một bên thấp giọng nói.

Lạc Chiêu Dực không hiểu được, lập tức nhíu mày, “Cầm ô che cũng gọi là tốt? Hóa ra cứu nàng bảy tám lần so ra còn kém hơn một lần che ô? Vậy nàng có muốn lại lấy thân báo đáp mười tám lần không?”

Mục Song Hàm: “…”

Nàng ném khăn tay cho hắn, mặt đen lại nhìn ngoài cửa sổ – – được rồi, chuyên phá hư tình thú, hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân!

Mưa to trút xuống thành từng màn, trên đường người qua kẻ lại vội vã chạy qua, các cửa hàng la hét thu dọn đồ đạc, cây ven đường ngả nghiêng… Gió càng lúc càng lớn, xe ngựa cũng muốn lay động theo, vài giọt nước mưa xuyên thấu qua màn xe tạt vào trong, Lạc Chiêu Dực đưa tay kéo nàng qua, thả màn xe xuống, “Muốn ngã bệnh sao?”

Mục Song Hàm mím môi cười một tiếng, lắc đầu, vừa muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên rung lắc kịch liệt lên, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị ngã vào trên người hắn, đầu đụng trúng cằm hắn, hai người đồng thời kêu “tê”.

“Không sao chứ?”

“Không sao chứ?”

Hai người lại là đồng thanh hỏi.

Mục Song Hàm chớp mắt, Lạc Chiêu Dực cười cười, một bên giúp nàng xoa trán, một bên nghiêng đầu hỏi phu xe Trần Trầm, “Chuyện gì xảy ra?”

“Điện hạ, mưa to gió lớn, ngựa bị kinh sợ…”

Trần Trầm trả lời lại, phút chốc một tiếng ngựa hý vang lên, xe ngựa nghiêng về phía sau, cùng lúc đó, đối diện cũng truyền đến tiếng kinh hô to.

“Trần Trầm!”

Lạc Chiêu Dực ôm Mục Song Hàm gọi một tiếng, Trần Trầm níu chặt dây cương, xoay người lập tức nhảy lên, vừa dùng lực, chế trụ ngựa đang hoảng sợ, xe ngựa dần ổn định, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại nhíu mày, vừa rồi lúc ngựa bị chấn kinh, phía đối diện có một chiếc xe ngựa cũng vừa đến, có thể là bị bên này kích thích, ngựa đối diện cũng bắt đầu cuồng lên, nhưng phu xe lại không có bản lĩnh như Trần Trầm, tiếp theo đó phu xe và người bên trong cùng nhau ngã trên mặt đất.

“Điện hạ, không xong…”

Lạc Chiêu Dực vén rèm xe lên, ánh mắt đảo qua, thần sắc ngưng lại, “Đi xem một chút.”

Trần Trầm nghe lời đáp vâng, chạy tới không bao lâu lại chạy trở về đây, giọng nói có chút cổ quái: “Người ngồi trong xe là… Đào gia tiểu thư!”

“…” Mục Song Hàm trong nháy mắt không nói gì.

Lạc Chiêu Dực tựa hồ có chút khó chịu, Trần Trầm lại nói: “Đào tiểu thư tựa hồ ngã không nhẹ, thuộc hạ không thể tiến lên kiểm tra…”

Mục Song Hàm kịp phản ứng, liền cầm lấy ô muốn xuống xe, “Điện hạ, dù sao cũng là nhị hoàng tẩu tương lai … Thiếp đi xem một chút.”

Khó chịu thì khó chịu, Lạc Chiêu Dực làm sao có thể để một mình nàng đi qua? Hắn cầm lấy ô, đỡ nàng xuống xe, “Đi thôi.”

Thấy phía trước dừng lại, giống như là đã xảy ra chuyện, Đức Phúc ngồi trên một chiếc xe sau cùng hai nha hoàn cũng chạy xuống.

Xe ngựa đối diện thực sự bị lật, nhưng may mắn không có đè trúng người, chỉ thấy một nữ tử ngã trên mặt đất, giống như hôn mê bất tỉnh, phu xe không biết đã chạy đi đâu, chỉ có một tiểu nha hoàn thân hình gầy yếu che dù, quỳ gối bên cạnh đỡ nàng ta, kêu khóc: “Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh…”

Lạc Chiêu Dực và Trần Trầm đều không tiện qua xem, Mục Song Hàm liền chạy tới, vừa nhìn người té xỉu, quả thật là Đào Vận, nàng chau mày lại, duỗi tay vừa sờ, sau ót Đào Vận đều là máu..

“Thái tử phi? Ngài là thái tử phi!” Nha hoàn kia nhìn thấy Mục Song Hàm, lại thấy được Lạc Chiêu Dực cách đó không xa, lập tức như thấy được cứu tinh, vừa vội lại vừa mừng, “Thái tử điện hạ, thái tử phi, mau cứu cứu tiểu thư nhà ta !”

“Tình huống này nhanh chóng đưa tới y quán…”

“Nô tỳ cõng tiểu thư không nổi, van cầu thái tử phi, để thái tử điện hạ giúp đỡ tiểu thư đi!” Nói xong, nha hoàn kia lại dập đầu khóc, “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, nô tỳ cũng không sống nổi!”

Gương mặt Lạc Chiêu Dực lạnh lùng, nhàn nhạt kêu lên: “Ảnh vệ!”

Trời vẫn mưa to, đột nhiên liền nhảy ra hai người che mặt mặc áo tơi, tiểu nha hoàn kia sợ hết hồn, lại khóc kể nói: “Thái tử điện hạ, tiểu thư là thân thể thiên kim, sao có thể…”

“Có thể thế nào? Chẳng lẽ còn để cô tự mình cõng nàng ta, đợi nàng ta tỉnh lại lại bám lấy cô?” Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói mang theo tự trào phúng, so với trời mưa to gió lạnh này còn lạnh hơn, tiểu nha hoàn nghe xong mặt đỏ tới mang tai.

Tiểu nha hoàn nghĩ thầm thái tử phi chắc hẳn sẽ mềm lòng hơn, liền quay đầu nhìn về phía Mục Song Hàm, “Thái tử phi, tiểu thư nhà ta dầu gì cũng là chính phi chưa qua cửa của nhị hoàng tử…”

Mục Song Hàm đứng dậy để ảnh vệ đến, nhíu mày nói: “Nhị điện hạ trời sinh tính ôn hòa, loại tình huống này nhất định sẽ không so đo điều này, mạng sống của tiểu thư nhà ngươi, ngươi lại tiếp tục kéo dài nữa, nếu xảy ra chuyện gì cũng là trách nhiệm của ngươi.”

Để phu quân mình trời mưa to đi cõng một nữ nhân, còn là nữ nhân đối với mình không hữu hảo… Ích kỷ cũng được, lạnh lùng cũng được, Mục Song Hàm tự nhận không có hào phóng như vậy.

Ảnh vệ cũng rất ngay thẳng, cởi xuống áo tơi để tiểu nha hoàn che lại cho Đào Vận, chính mình bị tạt ướt sũng, một người cõng Đào Vận, một người nhấc tiểu nha hoàn đi theo về hướng y quán.

Y quán cũng không xa, đi đến cuối con phố, vừa qua khúc quanh là tới, ở chỗ này có thể nhìn thấy bảng hiệu hành y cứu thế .

“Vùa rồi xe ngựa đụng vào các nàng ta sao?” Lạc Chiêu Dực hỏi Trần Trầm.

“Hồi điện hạ, cũng không đụng vào, chỉ là trời mưa to ngựa bị kinh sợ…”

Lạc Chiêu Dực nhìn xe ngựa bị lật ngã, thoáng cười lạnh một tiếng, phân phó nói: “Cho ảnh vệ cẩn thận điều tra chiếc xe này thêm!”

Mục Song Hàm cả kinh, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ điện hạ hoài nghi có sự sắp đặt? Nhưng thiếp thấy Đào Vận bị thương nặng như vậy, không giống như giả bộ…”

“Lúc cô tám tuổi vì đạt được mục đích tự đâm chính mình một đao, ” Lạc Chiêu Dực nhẹ nhàng bâng quơ nói, đưa tay đem tóc ướt đẫm bị rối trên trán nàng vuốt nhẹ qua, “Đừng quá khinh thường quyết tâm của một người, hoặc là nói dã tâm.”

Nói xong, hắn lại phân phó ảnh vệ đến Đào phủ cùng phủ nhị hoàng tử báo tin.

Mục Song Hàm nghe xong khóe miệng rụt rụt, rất là phức tạp ngó hắn một cái.

“Đi thôi, trước đi xem một chút nàng ta bị thương thế nào, một người ngốc rồi, một người bị điên rồi, đừng có lại ra thêm kẻ vừa ngốc vừa điên!”

Lạc Chiêu Dực chỉ là thuận miệng nói, nhưng Mục Song Hàm rất nhanh liền biết cái gì gọi là miệng quạ đen !