Chương 4: Thái Tử

Edit +Beta: Anky

Mặt trời chiếu trên cao, quang cảnh sáng rỡ.

Tử y thiếu niên khí thế mạnh mẽ, vừa xuất hiện làm kinh sợ tất cả mọi người, hồi lâu sau, Từ Chính Hoằng mới trở lại bình thường, nhíu mày hỏi: "Xin hỏi các hạ là người phương nào? Vì sao tự tiện xông vào Hàn lâm phủ?"

"A, thì ra nơi này là Hàn lâm phủ, " tử y thiếu niên giống như vừa mới biết được đây là nơi nào, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì nữa, chỉ đá đá bạch hổ đang ngồi xổm ở cạnh tường, "Nhìn ngươi đi đường kiểu gì... Đứng lên, không được phép làm nũng, bảo ngươi một tiếng con mèo nhỏ thật đúng là làm mình thành con mèo à?"

Từ Chính Hoằng: "..."

Bạch hổ cào cào móng vuốt, ngửa đầu kêu lên, cái đuôi lắc lắc quấn lấy chân thiếu niên một cái...Thoáng nhìn, thật là có chút ý tứ làm nũng, tử y thiếu niên vỗ một cái bảo đứng lên.

Mục Song Hàm khóe miệng co rút, không kịp cảm khái tất cả, liền nghĩ đến một sự kiện, bạch hổ là thượng cống của người Tây Di, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, còn nghe lời một thiếu niên như vậy, thân phận thiếu niên này... Nhất định không bình thường.

Mục Song Hàm thần sắc ngưng lại, kéo Mục Nhung không để cho hắn lên tiếng.

Từ Chính Ngạn thở phì phì nói: "Này, huynh của ta hỏi ngươi còn chưa trả lời, ngươi tại sao không coi ai ra gì như thế!"

"Gừ - -" bạch hổ bỗng dưng nhảy lên hướng về Từ Chính Ngạn gào thét, Từ Chính Ngạn bị dọa lảo đảo một cái ngồi trên mặt đất, run rẩy khóc lên, "Ngươi, ngươi... Ca!" Quay đầu ôm lấy Từ Chính Hoằng không buông.

"Thực ngu xuẩn!" Tử y thiếu niên khinh thường liếc qua, không chút khách khí trào phúng, xoay người ngồi trên lưng bạch hổ, "Tiểu Bạch, đi!"

Từ Chính Hoằng vội vàng nói: "Đợi chút, ngươi..."

Bóng trắng nhoáng một cái, chẳng mấy chốc xẹt qua bên người, phóng qua cầu đá, liền không thấy bóng dáng, lòng bàn tay Từ Chính Hoằng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Tỷ, tỷ nói đây là người nào, cũng quá kiêu ngạo..." Mục Nhung nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt lại sáng long lanh, từ trước đến nay hắn luôn phản nghịch, cảm thấy người thuần phục được bạch hổ, thiếu niên kia quả nhiên là lợi hại.

Mục Song Hàm lắc đầu, đáy lòng tuy có chút suy đoán, cuối cùng vẫn không dám nói ra.

Lúc này, cửa phòng mở ra, là một người mặc y phục màu xanh lục, thiếu nữ dung mạo ngọt ngào đi ra, vừa đi vừa nói: "Ca, người lên tiếng vừa rồi là người phương nào? Hắn quấy nhiễu tổ mẫu, nhất định phải báo cho tổ phụ, tìm cho ra kẻ đó khiển trách một phen!"

"Tổ mẫu làm sao?" Từ Chính Hoằng vội vàng hỏi.

"Bị kinh hãi, đã ngủ thiếp đi rồi, " Từ Uyển Thấm nhíu mày, nàng ở trong phòng, cũng không nhìn thấy bộ dáng người xông vào, chỉ là thập phần tức giận, cho nên hầu hạ tổ mẫu ngủ xong lập tức đi ra. Nói xong, nàng nhìn về phía Mục Song Hàm, giật mình cười nói: "Là Hàm biểu muội cùng Nhung biểu đệ sao, thật là không khéo, tổ mẫu lúc này e là không thể gặp hai người."

Mục Song Hàm cũng hơi mỉm cười nói: "Biểu tỷ khách khí, ngoại tổ mẫu không ngại là tốt rồi, chúng ta làm vãn bối, khi nào vấn an cũng như nhau." Dừng một chút, Mục Song Hàm lại nhắc nhở: "Thứ cho ta lo ngại, người nọ vừa rồi không biết sợ hãi, e là thân phận không đơn giản..."

"Vậy thì thế nào? Tổ phụ thân là Hàn lâm học sĩ, trước đây không lâu lại được Thánh thượng ủy thác trọng trách, kiêm nhiệm thái phó thái tử, há có thể để người khác ở phủ đệ làm càn bừa bãi?" Từ Uyển Thấm ngắt lời nàng, cắn răng nghiến lợi nhìn Từ Chính Ngạn, trong ngôn ngữ có chút bất mãn, "Hàm biểu muội, kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, không thể so với một huyện thành nhỏ, làm cái gì cũng không thể mất mặt!"

Ngụ ý nói Mục Song Hàm nhát gan sợ phiền phức, không phóng khoáng.

Mục Song Hàm thấy bọn họ vội vã đi về phía tiền viện, cũng không nói gì, nhắc nhở một câu mà thôi, quá đáng sao?

"Tỷ, được lắm, nàng ta sao lại nổi giận với tỷ?" Mục Nhung nhíu mày, trừng mắt nhìn bóng lưng phía trước, nhớ tới nương nói quan hệ trong phủ, lập tức nhấc chân chạy theo, "Không được, ta phải đi xem một chút, cũng không thể để cho nàng ta ở trước mặt ngoại tổ phụ nói xấu tỷ!"

"A này? Mục Nhung!" Mục Song Hàm đang muốn theo sau, gót chân bị vật gì đó kéo lại, nàng cúi đầu nhìn, một con tiểu hồ ly màu đỏ nằm trên chân nàng cọ cọ...

"... Chủ nhân nhà ngươi quên mang theo ngươi?" Mục Song Hàm dở khóc dở cười cúi người xuống, tiểu hồ ly thấy cơ hội tốt thoáng cái nhảy vào trong ngực nàng, mặt dày mày dạn làm ổ không xuống, một đôi mắt hồ ly xoay tròn chuyển động, cái đuôi ở trên cánh tay nàng lắc qua lắc lại, cực kỳ có thần.

Mục Song Hàm: "..."

Lúc Mục Song Hàm ôm tiểu hồ ly đi đến trước cửa phòng, một tách trà đột ngột ném thẳng ra, lạch cạch một tiếng vừa vặn vỡ vụn dưới chân nàng, Mục Song Hàm thoáng dừng lại bước chân, ánh mắt đảo qua trong phòng, chỉ thấy Từ Chính Hoằng cùng Từ Chính Ngạn đều bị dọa quỳ xuống, sắc mặt Từ Uyển Thấm cũng có chút trắng bệch.

"Chính Hoằng, ngươi cẩn thận nói một chút, thiếu niên kia bộ dáng thế nào?" Từ Hàn lâm nghiêm nghị nói.

"Tử y ủng cao, dung mạo tuấn dật hoa mỹ, đầu đội ngọc quan màu tím, khí độ..." Từ Chính Hoằng kiên nhẫn miêu tả xong, nói đến một nửa đột nhiên sửng sốt, ngọc quan màu tím? Thế gian này có thể mang ngọc quan màu tím đích thực không phải hoàng thân quốc thích thì không thể, thiếu niên kia chẳng phải là...

Từ Hàn Lâm bỗng thản nhiên nói: "Thời gian trước, sứ thần Tây Di đến kinh, thượng cống rất nhiều đồ hiếm có, trong đó có một con bạch hổ cực kỳ quý hiếm, nghe nói được bệ hạ bí mật ban cho thái tử điện hạ..."

Ông nói đến đây dừng lại, Từ Chính Hoằng cùng vài người mồ hôi lạnh toàn bộ rơi xuống.

Từ Hàn lâm nhìn về phía Từ Uyển Thấm, "Ngươi còn muốn ta đem kẻ tặc tự tiện xông vào phủ đệ bắt lại trừng trị một phen sao?"

Từ Uyển Thấm mặt như giấy trắng, run rẩy quỳ xuống, "Tổ phụ, cháu gái biết sai rồi..."

"Chuyện hôm nay, chớ có nhắc lại!" Từ Hàn lâm lạnh lùng quát lên.

Vài người vội vã gật đầu không ngừng, Từ Chính Hoằng lo lắng nói: "Tổ phụ, A Ngạn tuổi còn nhỏ, chọc phải điện hạ, sẽ..."

Từ Hàn lâm cười một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ, "Ngươi cho là thái tử điện hạ hẹp hòi như thế sao? Được rồi, tất cả đứng lên đi, chỉ là điện hạ còn trẻ hiếu động, đi ra ngoài một chút, do các ngươi không có nhãn lực, kinh ngạc thôi, ngày khác mời điện hạ tới quý phủ ngồi một chút, các ngươi ở trước mặt thỉnh tội, thiết nghĩ điện hạ cũng sẽ không so đo..."

Trong lòng Mục Song Hàm vừa động, ngoại tổ phụ kinh nghiệm dày dạn, quả thật là gặp biến không sợ hãi, lần này không chỉ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, còn có thể mượn cơ hội kéo gần hơn quan hệ với thái tử, có thể nói một công đôi việc, bất quá... Thiếu niên quý khí bức người kia đúng là thái tử, thật đúng là... Ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình lý.

Mục Bách luôn không lên tiếng, giờ phút này mới kỳ quái nói: "Nhạc phụ, vì sao thái tử điện hạ lại xuất hiện trong hậu viện phủ?"

"A, hẳn là lạc đường." Từ Hàn lâm khoát khoát tay, tùy ý nói.

Mọi người: "..."Tựa như vừa biết được chuyện cực kỳ kinh khủng gì đó, thì ra thái tử là dân mù đường QAQ

Mục Song Hàm ngẫm lại bộ dáng ngạo mạn của thiếu niên kia, nhịn không được liền cúi đầu nén cười, Từ thị đến gần, sợ hết hồn, chỉ về phía nàng hỏi: "A Hàm, trên tay con là cái gì?"

"Nương, con đang định nói, hình như là sủng vật của thái tử, chẳng biết tại sao liền theo con không chịu đi..." Mục Song Hàm buồn rầu thở dài, nàng thử để tiểu hồ ly xuống, tiểu hồ ly lập tức cắn ống tay áo của nàng, nhích tới nhích lui không chịu đi.

"A?"

Lúc ăn trưa, tiểu hồ ly cuối cùng chịu đi xuống, dù sao cũng là sủng vật thái tử, Từ Hàn lâm cũng không dám để vật nhỏ kia đối bụng, liền cho người đút nó ăn gì đó, không nghĩ tới tiểu hồ ly giơ móng vuốt đem chén nhỏ hất đổ đi, ngước đầu, quay mông về phía mọi người.

Mục Song Hàm: "..." Quả nhiên ai dưỡng sủng vật giống người đó, nhìn bộ dáng nhỏ cao ngạo này!

"Tổ phụ, hay là cho người báo với thái tử điện hạ phái người đem tiểu hồ ly này dẫn trở về đi, lỡ như để nó đói bụng, chúng ta cũng đảm đương không nổi!" Từ Uyển Thấm lúc trước bị hù dọa, lúc này nhỏ giọng nói.

"Điện hạ đang ở đông cung, chỉ có sáng mai ta tiến cung mới có thể nhìn thấy người." Từ Hàn lâm lắc đầu.

Bọn họ đang nói, Mục Song Hàm một lần nữa cầm lấy đồ ăn đặt trước mặt tiểu hồ ly, thong thả ung dung nói: "Ngươi có ăn hay không!"

Tiểu hồ ly xoay người lại, ngửi ngửi, sau đó híp mắt, ăn từng ngụm từng ngụm, trong lòng Mục Song Hàm cảm thấy đáng yêu, vuốt vuốt đầu nhỏ của nó, lông xù.

Từ Hàn lâm như có điều suy nghĩ, quay đầu hướng Mục Bách nói: "Tiểu hồ ly này chỉ thân cận Song Hàm, các ngươi đem nó mang trở về cùng đi, ngày mai ta bẩm báo điện hạ phái người đến phủ các ngươi dẫn về."

Mục Bách cùng Từ thị liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy việc này làm cho người ta không nói nên lời, không giải thích được tự nhiên cùng thái tử có liên quan... Nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.

Hoàng hôn đến, ánh chiều tà chiếu vào trên ngói đỏ tường xanh, ngọc lưu ly sáng như gương phản xạ vầng sáng nhu hòa, nước ao lăn tăn, sóng biếc tạo nên rung động, một con bạch hổ nằm ở đầu cầu, thỉnh thoảng nhìn về phía ngự thư phòng, cung nhân lui tới mắt nhìn thẳng đi qua, đúng là trong mấy ngày này tập mãi thành thói quen.

"Không phải là xuất cung sao? Sao sớm như vậy đã trở về?" Đương kim thiên tử ngồi ở trước án, một bên phê duyệt tấu chương, vừa nói.

Lạc Chiêu Dực chống cằm dựa vào trên bàn, không phản bác: "Tiểu Bạch chạy lạc đường."

Văn Đế nghe thấy vui vẻ, để bút xuống nhìn hắn, giễu cợt nói: "Đến, cùng phụ hoàng nói một chút, hôm nay con lại lạc đường đến phủ nhà ai rồi?"

Lạc Chiêu Dực hừ một tiếng, quay mặt, cường điệu, "Là Tiểu Bạch chạy lạc đến Hàn lâm phủ rồi!"

Văn Đế cười đến vỗ thẳng bàn, "Xem ra lần này cũng đem phủ Từ Hàn lâm làm kinh sợ, trẫm còn nhớ lần trước Trương ngự sử đương triều tố cáo con, con liền lạc đường vào trong phủ hắn, đem phủ của hắn huyên náo đến gà chó không yên, lúc này lại đến phủ Từ Hàn lâm? Để trẫm ngẫm lại, không phải nguyên nhân là vì trẫm cho Từ Hàn lâm làm thái phó thái tử đi dạy bảo con chứ? Tiểu Thất à Tiểu Thất, con lạc đường lần này cũng thật trùng hợp."

Lạc Chiêu Dực giương cằm, "Nhi thần còn khinh thường mấy trò cố ý vặt vãnh này."

Vậy thật đúng là trùng hợp?

Văn Đế cảm thấy thú vị, nhắc tới Từ Hàn lâm đột nhiên nhớ tới một việc, "Mục Bách con rể lớn của Từ Hàn lâm, làm người thanh chính liêm khiết, vô cùng có tài hoa, lúc trước tuy có vài năm tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, rèn luyện nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, trẫm cố ý muốn cho hắn đến Đại lý tự nhậm chức Tự thừa, con cảm thấy thế nào?"

"Chính ngũ phẩm Đại lý tự Tự thừa?" Lạc Chiêu Dực khẽ rủ mắt xuống, nhìn có chút không để tâm tới, thuận miệng nói: "Phụ hoàng đã cố ý đề bạt hắn, không bằng dứt khoát một chút, trực tiếp đề làm Thiếu khanh cũng được."

Đại lý tự Thiếu khanh, chính tứ phẩm, ở Đại lý tự, chỉ đứng sau chính tam phẩm Đại lý tự Khanh.

Văn Đế nhìn hắn, cũng đồng ý, "Cũng tốt."

Lạc Chiêu Dực không cần phải nhiều lời nữa, tiện tay mở nắp trà, lại nghe Văn Đế nói, "Tiểu Thất, nếu đã trở về, vậy đi

thăm mẫu hậu con một chút đi."

"... Không đi!" Lạc Chiêu Dực "Pằng - -" một tiếng đem chén trà đặt lên, không cần suy nghĩ liền từ chối.

"Chiêu Dực!" giọng nói Văn Đế tăng thêm một chút.

"Không đi chính là không đi." Lạc Chiêu Dực hừ lạnh, đứng dậy ra cửa, phương hướng đi lại chính là Phượng Nghi Cung của hoàng hậu, "Sắc trời còn sớm, nhi thần mang Tiểu Bạch đi tản bộ trong cung."

Văn Đế ngẩn ra, lập tức bật cười, lắc đầu lầm bầm lầu bầu, "Cũng không biết tật xấu khẩu thị tâm phi này ở đâu ra..."