Chương 5: Lại thêm lần nữa làm xác ướp 2

Cũng như mọi ngày Tùng tập luyện xong , lại đi bộ về nhà ,bỗng đang đi thì Tùng nghe tiếng kêu cứu của con gái,được phát ra trong ngõ vắng, Tùng liền chạy lại chỗ phát ra âm thanh đó, cậu thấy có năm người thanh niên đang vây quanh một người con gái, may quá mình đến kịp ,Tùng nhìn cô gái và nói thầm.

Tùng liền hô bỏ cô ấy ra và rời đi mình coi như không biết gì cả .

Anh ơi cứu em với bọn nó ..nó định giở trò đồi bại với em ,cô gái nói xong liền ôm tay che ngực,

Thằng kia khôn hồn thì cút đi ,không thì ăn no đòn bây giờ , anh em đâu lên đánh và trói nó lại , bốn thanh niên cầm gậy lao về phía Tùng , ái đau quá. A a a mấy tiếng hét, bốn thằng đã nằm gục tại chỗ, thằng cầm đầu nhìn thấy liền chạy đi, Tùng tiến lại về phía cô gái và hỏi: cô có sao không? Bọn nó đã làm gì cô vậy?

Cô gái ngước lên nhìn Tùng và nói cảm ơn anh em may không sao nhưng xe đạp hỏng rồi, anh giúp em sửa xe hoặc đi tới chỗ sửa xe được không?

Để mình xem hộ cho nào Tùng tểnh lại dắt xe của cô gái ra chỗ sáng, xe chỉ bị nghẹo cổ phốt và tuột xích thôi chờ mình sửa tý là xong mà, Tùng sửa xong cổ phốt và đang cúi xuống lắp lại xích thì vô số vật thể lạ bay về phía mình , cậu không dám tránh vì trước mặt là cô gái kia ,nếu tránh thì cô gái sẽ ăn trọn hơn chục viên gạch đá vào người, và một hội thấy vật cầm gậy tuýt sắt phang cậu túi bụi. Vì chỗ này rất nhiều người cậu không dám vận chân khí ,thế là vài vết máu nhỏ xuống mấy thằng kia cũng phóng xe chạy mất, chỉ còn cậu trả vờ nằm đó cùng cô gái và người dân chạy ra xem cậu thế nào.

Cô gái thì lay cậu khóc anh ơi anh có làm sao không, anh tỉnh lại đi mọi người ơi cứu anh ý với, người dân xúm lại đỡ cậu ngồi dậy và hỏi: cháu có sao không? Tay thì kiểm tra đầu và chân tay cậu, hình như bị gãy chân và tay rồi mau mang cậu ta đến bệnh viện.

Tùng tình nhưng vẫn nhắm mắt vết gãy này do cậu tao ra che mắt thôi,

Vào đến bệnh viện thì Tùng cũng trả vờ tỉnh lại, bác sĩ đến khám và hỏi: cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?

Cháu tên là Hoàng Khánh Tùng , mưởi sáu tuổi học lớp 11a1 Trường Chu Văn An . Nhà cháu gần trạm y tế phường Nghĩa Đô ,chú điện vào số này nhà cháu là dc xxxx286 là có người nghe ạ !

Một lúc sau bố mẹ Tùng và Linh cùng đến, mẹ Tùng và Linh thì ra nói chuyện với cô gái được Tùng cứu ,và người dân đưa Tùng vào viện . Còn bố Tùng đi lại cho bác sĩ nói nhỏ và hai người đi vào trong phòng trưởng khoa .sau một hồi trao đổi với bác sĩ bố Tùng đi ra nói với mẹ Tùng và mọi người , con nó bị gãy ống đồng và gãy sáu cái xương sườn và rạn xương tay , đầu chỉ bị sưng bác sĩ bảo cần phải băng bó 3-5 ngày thôi, nói xong đi ra chỗ cô gái được Tùng cứu và hỏi: cháu kể lại chuyện cho bác được không để bác cho điều tra việc này.Mẹ Tùng nói Hằng cháu hãy kể lại hết sự việc và mặt bọn du côn đó để bố Tùng giao cho cấp dưới đi truy bắt bọn du côn đó ngay tối nay , cháu không lên sợ chồng bác làm công an trên thành phố, yên tâm sẽ không ai trả thù cháu đâu.

Sau một hồi tường thuật cho bố Tùng thì người nhà của Hằng cũng đến , thật trùng hợp là bố Hằng cũng là đồng đội cũ của bố Tùng. ( trong lúc bố Tùng vào nói chuyện với bác sĩ thì mẹ Tùng nói chuyện với Hằng lên biết tên nhé)

Hai người lính cũ gặp nhau trong tình cảnh éo le .họ ôm và vỗ vai nhau . Bố hằng liền nói may quá là có cháu nhà anh không thì biết con em sẽ ra sao nữa . Nhìn cháu như vậy em áy náy quá , cháu nó liều quá không sợ kẻ ác .v..vv

Còn Tùng thì thầm than kiểu này lại bó băng như xác ướp nữa rồi , chân tay kiểu này chắc băng bó loè người hai ba tháng mất.

Thôi thế lại không được tham gia giải bóng đá ở trường nữa rồi .

Sao số mình không hợp với thể thao hay sao nhỉ , hay bố định hố không cho mình nổi tiếng.

Ôi làm việc cho tổ quốc sao mà khổ quá đi thôi , Người ta được tiếng thơm lừng lẫy sao mình toàn bị mang cái hình tượng xấu nhỉ?

“Cuộc đời cứ lắm gian truân

Mà sao ta lại quấn băng trắng mình

Nhìn xa người tưởng yêu tinh

Ôi thôi con gái nhìn mình quay đi

Em ơi đừng có bước đi

Anh đây tài giỏi đẹp trai lẫy lừng

Chỉ cần em hãy lại dừng

Anh đây sẽ bỏ dây thừng bông băng “