Chương 94: Giảm Giá (1)

Nhiệt độ hạ xuống;

Không phải cuối mùa thu, cũng không phải chuẩn bị vào đông, mà là thực sự đã vào mùa đông.

Trong thời tiết lạnh giá, miễn là gió bên ngoài không lớn, kỳ thực, phơi nắng bên ngoài còn thoải mái hơn nhiều so với ở trong một căn phòng lạnh lẽo.

Hai người Paul và Ron lúc này mỗi người một cái ghế nhỏ ngồi trong sân, tháng trước rất bận rộn, bận rộn đến mức đôi khi hận không thể cùng "khách" chen chúc trên xe cáng cùng nhau chợp mắt.

Mấy ngày nay, mới xem như lại thanh nhàn.

Đương nhiên, là nhân viên phòng tang lễ có kinh nghiệm phong phú, bọn họ cũng rõ ràng đây xem như là đoạn thời gian nhàn nhã cuối cùng của năm nay, bởi vì sẽ có rất nhiều người già không chống chọi lại được với khoản thời gian mùa đông đến đầu xuân này.

Có lẽ vào mùa thu, đã chuẩn bị tốt, vào đầu mùa đông, tin tưởng vững chắc, nhưng đợi đến khi đợt cơn rét đậm thực sự ập đến, cái loại cưỡng ép lê theo cánh tay già cùng cước chân đi chiến đấu cùng với thời tiết, rất nhiều người già, lại không thể không lựa chọn thuận theo số mệnh, mặc cho bốn mùa luân phiên giống như chổi quét qua, đem bản thân quét vào nơi kết thúc cuộc đời kia.

Trong miệng của Ron là một điếu thuốc, trong tay cầm một bộ bài poker, trong miệng thỉnh thoảng tiếc nuối về những quân bài tốt tối hôm qua không thể đánh ra lợi ích chân chính.

Paul đang đọc một cuốn sách về thợ điện và thỉnh thoảng ghi chú lại bằng bút chì.

Karen mang theo một viên đầu heo và đi đến sân.

"Yo, thiếu gia, hôm nay chuẩn bị cái gì ngon?"

Ron lập tức đứng lên, tiến lại gần.

Từ sau khi vết thương của thiếu gia khôi phục có thể xuống đất, bữa cơm mỗi ngày này có thể nói là đặc biệt phong phú và tinh xảo, các loại thức ăn mà Ron đừng nói là ăn qua, thậm chí còn chưa từng nghe qua đều được bưng lên bàn, tư vị kia, thật sự gọi là quá thoải mái.

Paul cũng đóng cuốn sách và nhìn lại.

"Ron, lấy cho ta một cái chậu, đựng chút nước."

"Được rồi, thiếu gia."

Trên đời này đại bộ phận mọi người kỳ thật đều không kháng cự việc vì đầu bếp ra tay.

Chẳng bao lâu, Ron đã cầm tới một chậu nhôm nước.

"A~"

Thím Mary vừa ngáp vừa từ phòng khách đi ra, đồng thời đưa cho Karen một cái đèn khò ga.

Karen tiếp nhận cái đèn khò ga này, cười nói:

"Không nghĩ tới trong nhà thật đúng là có."

Nói xong, Karen châm lửa, bắt đầu phun ga đốt lông trên đầu heo.

Dì Mary nói: "Một ít khách có lông cơ thể tương đối nhiều, cũng cần được loại bỏ giống như vậy."

Karen có chút tò mò nói: "Không phải lông cơ thể càng nhiều càng tốt sao, có vẻ đàn ông hơn. ”

Thím Mary nhún nhún vai: "Không phải tất cả lông cơ thể đều mọc trên ngực.”

Lập tức, thím Mary lại lấy vô số kinh nghiệm "duyệt khách" cảm khái nói:

"Có vài người lông cơ thể mọc ở nơi khác, ghê tởm chết đi."

"Ha ha."

Karen vừa cười vừa tiếp tục cẩn thận nướng đầu heo.

Thím Mary tò mò nhìn một màn này, tiếp tục đề tài lúc trước: "Còn có một số người, lúc còn sống cảm thấy thân thể mình rậm lông là một chuyện cực kỳ nam tính, thậm chí cảm thấy đó là một loại mị lực, cực kỳ tự luyến, nhưng bản thân họ lại ngửi không ra được hương vị này trên người mình, coi như đã chết, vẫn còn có thể để lại cái hương vị này, mà phu nhân bọn họ từ sớm đã đối với cái này ghê tởm phản cảm không biết bao nhiêu năm.

Khi con người còn sống không có biện pháp, cho nên sau khi chờ người chết, thường thường phu nhân của bọn họ sẽ mãnh liệt yêu cầu khi làm trang điểm, đem lông cơ thể của trượng phu bọn họ loại bỏ hết.”

"Vì đẹp sao?"

"Không, ta cảm thấy thuần túy là vì trút giận."

"Tình yêu như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ."

"Ai bảo bình thường đều là tiên sinh đi trước phu nhân chứ?" Thím Mary sửa sang lại tóc của mình một chút, "Hơn nữa còn có một số người đàn ông thích tìm phu nhân trẻ hơn mình rất nhiều, sau khi chết không giữ được lông cơ thể cũng coi như là đã tốt rồi, có hận ý hay có oán giận thì ít nhất vẫn có nghĩa là còn quan tâm. Ta thậm chí còn gặp qua nhiều người mang theo tình nhân đến tang lễ của trượng phu cơ.”

Kỳ thực nếu như ngươi không bận rộn và thân thích của ngươi cũng ở trong thành phố, như vậy khoản thời gian kể từ khi người chết đi đến khi tổ chức tang lễ cũng chỉ mất có ba ngày.

"Cho nên ta cũng không tin vào tình yêu nữa." Ron nói.

"Vị hộ lý nhỏ của viện dưỡng lão của ngươi đâu?" Karen hỏi.

"Trời ơi, đừng nhắc đến cô ấy, trái tim ta đã vỡ nát vì cô ấy."

"Không hẹn được sao? Ta nhớ chẳng phải ngươi muốn mời cô ấy xem một bộ phim mà.”

"Hẹn ra ngoài, chúng ta cùng nhau xem sáu bộ phim."

"Bỏng ngô đã ăn chưa?" Karen hỏi.

"Chúng ta liếm sạch mười ngón tay của đối phương, hơn nữa mỗi lần xem phim xong đều bởi vì viện dưỡng lão đóng cửa, vì chiếu cố cô ấy, phải cùng cô ấy đến khách sạn nhỏ mở phòng nghỉ ngơi."

“Đây không phải là rất tốt sao?” Karen buông đèn khò xuống, bắt đầu dùng dao cạo đầu heo, "Phim cũng xem, chuyện cũng đã làm, ngươi không có ý định cầu hôn cô ấy sao?”

"Ta cam đoan với cô ấy sau này ta sẽ không uống rượu nữa, cũng không chơi bài nữa, làm việc chăm chỉ, giao hết thu nhập cho cô ấy quản lý, cô ấy rất cảm động."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó một ngày trước khi ta chuẩn bị cầu hôn cô ấy, một lão già quan to sống xa quê nhà sắp xuất viện trong viện dưỡng lão thổ lộ với cô ấy, cô ấy đồng ý."

"À, đây thực sự là một câu chuyện buồn."

"Ai nói không phải, ta vì thế mà thương tâm rất lâu, ta cư nhiên bị một lão già cạnh tranh."

"Không, Ron, thứ tranh đoạt với ngươi chính là quan to sống xa quê."

"Ừm, cũng đúng, nhưng vị hôn thê của ta, cứ như vậy rời xa ta."

"Đổi góc độ lại nghĩ lại, vị hôn thê của người ta trước khi kết hôn cùng ngươi xem phim nhiều lần như vậy."

Ron nghe vậy, suy nghĩ rất nghiêm túc,

Ngay lập tức mỉm cười,

Nói:

"Thiếu gia, nghe ngươi nói như vậy, ta bỗng nhiên cảm thấy mình có lời."