Chương 70: Sai Lầm Của Ta, Để Ta Kết Thúc (3)

Trên mặt Molly rốt cục lộ ra vẻ khiếp sợ: "Tà Thần!”

Ngay sau đó,

Molly đảo mắt, truy hỏi:

“Thành công sao?"

Alfred dường như hài lòng với sự thay đổi cảm xúc của Molly, nói: "Nếu không thành công, còn có thể gây nên sự chú ý đến vậy sao? Hơn nữa nhìn vào có thể thấy, quy cách của nghi thức thần giáng này, tất nhiên là cực cao.

Nếu không, cho dù triệu hoán ra thêm một ngươi, hoặc là triệu hoán ra thêm một ta, lại. . . Có đáng gì đâu?”

"Không, Alfred, ý ta là, ý ngươi là. . ."

Alfred gật đầu,

Nói:

"Một thẩm phán mạnh mẽ đến thái quá, ha ha.

Sau trận quyết đấu đó, ngươi có biết cuối cùng ta sợ cái gì không, nhìn vào có vẻ như ta cùng hắn đánh ngang tay, lưỡng bại câu thương đúng không?

Nhưng ta suy nghĩ kỹ rồi mới phát hiện, tất cả thần chú mà hắn sử dụng, chỉ có cấp bậc thẩm phán của Trật Tự giáo hội mới có thể được truyền thụ và sử dụng.

Một người có thực lực mạnh hơn hẳn thẩm phán quan của Trật Tự giáo hội, lại cố ý chỉ dùng thần chú cấp bậc thẩm phán đánh nhau với ta.

Chỉ có thể giải thích,

Hắn ta,

Đang che giấu thực lực.”

"Cho nên, kỳ thật, ngươi hẳn là đánh không lại hắn?"

"Molly phu nhân, đây không phải là trọng điểm!"

"Được rồi, xin lỗi."

"Hơn nữa, ta cũng không có dùng toàn lực, ta cũng sợ bị Trật Tự thần giáo đuổi cùng giết tận."

"Được rồi, ngươi tiếp tục nói."

"Hôm nay, đêm nay, ta đã hiểu."

"Là hắn sao?" Molly hỏi, "Ông nội trên ý nghĩa huyết mạch của sự tồn tại vĩ đại? Nhưng trận thần giáng kia xảy ra ở Belwin. . ."

Nói đến đây, Molly im lặng.

Bởi vì chỉ có ngu xuẩn lắm, mới có thể cử hành loại nghi thức cấm kỵ khiến vạn người chú mục ngay trên thành thị của mình. Chắc chắn phải thay đổi một nơi khác.

"Vậy nên, Molly, thứ ta nghi ngờ, không phải là sự vĩ đại của hắn, hắn tất nhiên là một sự tồn tại vĩ đại, không có gì để nghi ngờ!

Ta hoài nghi cùng sợ hãi, dưới bề ngoài Chân Thần của hắn, vạn nhất bản chất lại là tôn Tà Thần thì sao?

Tà Thần,

Đó chính là sự tồn tại mà ngay cả hai dị ma chúng ta cũng vô cùng sợ hãi.”

Alfred liếc nhìn khu vực lúc trước khi mà phu nhân Hughes bị nuốt chửng,

Lẩm bẩm nói:

"Ánh sáng của trật tự.

Có lẽ,

Hắn là một sự tồn tại khủng bố từng bị Thần Trần Tự trấn áp.”

Molly có chút nghi ngờ: "Vậy thì của. . . Cơ thể ta?”

Alfred đè vành mũ xuống, nhắc nhở:

"Thả lỏng tinh thần, vô luận là Chân Thần hay là Tà Thần, ở trước mặt hắn, chúng ta chỉ cần hoàn thành vai diễn của mình là tốt rồi, không ồn ào không quấy rầy không rình mò, mà khi hắn cần, chúng ta tùy tiện được triệu hoán tới, trả giá hết thảy."

"Alfred, vai diễn này, có thể hình dung rõ ràng hơn một chút sao, ta sợ ta diễn không tốt?"

"Được, ngươi nghe cho rõ."

Alfred mở rộng vòng tay của mình,

Nói:

"Gâu! Gâu! Gâu!”

. . . . . .

"Sự tình, chính là như vậy."

Karen vừa lái xe vừa đem chuyện tối nay nói cho Dis.

Không biết tại sao,

Khoảng cách lái xe nói chuyện, mỗi lần thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy Pall ngồi ở ghế sau;

Trong lòng Karen sẽ dâng lên một cảm xúc nóng nảy, nhưng hắn tự nhận mình cũng không phải loại biến thái sẽ đi ngược đãi mèo.

"Ông nội, ông nói hai người kia, có phải rất ngốc hay không, lúc ấy ta thật sự bị dọa chết, hoàn hảo, lừa gạt được bọn họ, đồng thời cũng bảo vệ tính mạng mình."

Dis ngồi ở ghế lái phụ, không nói gì.

Mà Pall ngồi ở ghế sau, nụ cười nhân hóa, càng thêm rõ ràng.

Cuối cùng,

Xe dừng lại,

Dừng lại ở cửa của phòng hỏa táng Hughes.

Từ khi lão Darcy chết, phòng hỏa táng Hughes liền không tiếp tục mở cửa, mà dù có tiếp tục kinh doanh thì vào cái giờ trễ như thế này, cũng đã sớm đóng cửa.

"Tới nơi này làm gì?" Dis rốt cục đã mở miệng.

Karen giải thích: "Cảnh sát trưởng Duke sẽ sớm tìm ra manh mối, phát hiện ra Hughes phu nhân mới là hung thủ thật sự.”

Trừ phi cảnh sát trưởng Duke là một con lừa ngu xuẩn, không, cho dù có là con lừa ngu xuẩn thì cảnh sát trưởng Duke cũng sẽ phá được án.

"Cho nên, ta dự định đem quần áo cùng xe của Hughes phu nhân đưa về hỏa táng xã, tạo ra hiện tượng Hughes phu nhân biết sự tình bại lộ nên đã chạy trốn, dù sao, chúng ta cũng không có biện pháp đem Hughes phu nhân tìm trở về."

Cả người cô đều hoàn toàn biến mất.

Dis nghe vậy, gật đầu.

Karen cầm quần áo Hughes phu nhân xuống xe, chiếc xe này cũng là của Hughes phu nhân.

Trong di vật, có một chuỗi chìa khóa, Karen mở khóa cửa, xách ba lô leo núi đi vào, Dis đi theo phía sau Karen.

Pall bước đi uyển chuyển, theo sát phía sau, ánh trăng phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nó.

Karen đi tới văn phòng, nơi này cách phòng hỏa thiểu một bức tường.

Trong phòng hỏa táng lúc rạng sáng, lộ ra một cỗ yên tĩnh khiến người ta áp lực.

Karen đem quần áo của Hughes phu nhân đặt trên mặt đất và trên bàn, sau đó mở túi leo núi ra, đem đồ dùng bên trong bày ra, ừm, thật sự là tương đối phong phú.

Mặc dù trình độ nghệ thuật của Hughes phu nhân rất bình thường, nhưng các công cụ sáng tạo nghệ thuật đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, giống như trước khi đi học đều sẽ thích mua đồ dùng học tập xinh đẹp.

Karen kéo một cái ghế lại và ngồi lên.

"Ông nội, ta đoán chừng đêm nay cảnh sát hẳn có thể phát hiện hung thủ là ai, bọn họ nhất định sẽ phái lực lượng cảnh sát đến phòng hỏa táng đầu tiên, đương nhiên, nếu như bọn họ không đến, sau khi ông nội trở về có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, nói cháu trai của ngài buổi tối đưa Hughes phu nhân về nhà liền mất liên lạc.

Ngoài ra, nhờ ông nội trói ta vào chiếc ghế này và biến ta thành nạn nhân tiếp theo.

Về phần Hughes phu nhân, có thể nói cô ta ở đây nghe được động tĩnh cảnh sát tới, liền chạy đi.

Chủ yếu bởi vì hoạt động của ta cùng thím Mary và Hughes phu nhân đêm nay không thể gạt được cảnh sát, cho nên nhất định phải tạo ra kết thúc như vậy.”

Dis gật đầu,

Đi vòng quanh phía sau Karen, lặng lẽ từ trong ba lô leo núi chứa một đống dụng cụ, lấy ra một con dao găm, vuốt vuốt.

Karen ngồi trên ghế còn chờ ông nội trói mình, không biết hết thảy ở phía sau.

Chỉ nhìn thấy con mèo đen Pall ngồi xổm trước mặt mình, nụ cười trên mặt càng ngày càng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

"Ông nội, còn có một phương pháp, chính là ngài có thể dùng một ít hung khí, đánh ngất ta, như vậy khi cảnh sát đến, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, ta cũng có thể càng dễ lừa gạt.

Hoặc là ở chỗ này tìm xem có thuốc ngủ hay loại thuốc an thần gì đó không, chủ yếu là để lúc sau khi giải thích với cảnh sát thì tương đối dễ dàng hơn.”

"Không cần phiền toái như vậy."

Dis đi tới trước mặt Karen.

Karen mỉm cười,

Nói:

"Đương nhiên, tất cả đều dựa vào ông nội làm chủ, ngài lựa chọn cái gì chính là cái đó, ta tin tưởng ông nội. . ."

"Phốc!"

Cảm giác đau đớn dữ dội ập đến,

Karen không dám tin cúi đầu,

Hắn nhìn thấy,

Trong ngực hắn ta,

Bị cắm vào một con dao găm.

Bên tai,

Truyền đến thanh âm của ông nội:

"Sai lầm do ta bắt đầu, hẳn là do ta chấm dứt."