Chương 60: Thời Khắc Săn Giết (2)

"Hiện tại ta cần một nơi, một nơi yên tĩnh và không bị quấy rầy, ta hy vọng sẽ ở chung với ngươi cùng một bữa ăn tối."

"Đây là vinh hạnh của ta, phu nhân, ngài muốn đi đâu?"

"Ta đã có chút chờ không kịp, khẩn cấp, nhất là đêm nay còn uống không ít rượu, ta cảm thấy ta rất hưng phấn."

"Ta cũng vậy, phu nhân."

"Phía trước rẽ vào, số 128, nhà kia không phải vừa mới chuyển nhà sao, vừa lúc yên tĩnh."

Số 128?

Trong lòng Karen bỗng nhiên có chút. . . Rối rắm.

Đó là khu vực mà mỗi lần hắn ta bắt taxi ra vào, sẽ cố ý để cho tài xế đi vòng qua khu vực đó.

Nhưng đồng thời, khi nghe được Hughes phu nhân chọn căn nhà đó, trong lòng hắn lại yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta có bóng tâm lý ở ngôi nhà đó,

Nhưng vấn đề là,

Tình hình hiện tại của hắn, đã tệ đến mức không thể tồi tệ hơn nữa.

Gặp quỷ là một chuyện cực kỳ đáng sợ,

Nhưng khi đối mặt với cái chết,

Quỷ,

Cũng không phải khó tiếp nhận đến vậy.

Một là bởi vì không có chuyện gì đáng sợ hơn cái chết, hai là sau khi chết, ngươi cũng sẽ biến thành đồng loại của bọn họ.

Karen từ từ nhấn ga, chiếc xe rẽ vào con đường, tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, ngay trước sô 128, dừng lại.

Hughes phu nhân mở cửa xe trước, xuống xe, sau đó dùng họng súng tiếp tục chỉ vào Karen:

"Ngươi cũng xuống."

"Vâng, phu nhân."

Karen xuống xe.

"Cốp xe mở ra."

Karen đi ra phía sau, mở cốp xe, bên trong có một ba lô leo núi.

"Lấy nó ra."

Karen nhấc ba lô leo núi lên, có chút nặng nề, từ cảm giác tiếp xúc lúc trước mà nói, bên trong đặt không ít dụng cụ.

"Trong này, là bút vẽ của ngài sao?" Karen hỏi.

"Đúng vậy, từng được ngươi gọi là bút pháp dung giả."

"Mếu như ta biết vị nghệ sĩ kia là phu nhân ngài, ta khẳng định đã sớm sùng bái dưới chân váy của ngài rồi."

"Đi vào trong."

"Vâng, phu nhân."

Đẩy cửa sân ra, Karen xách túi đi vào, Hughes phu nhân theo sát phía sau.

Trong đầu Karen đang suy nghĩ, nếu lúc này mình mang cái ba lô leo núi này đập về phía sau, có thể đem Hughes phu nhân đập ngã hay không.

Ngay lập tức, hắn từ bỏ ý tưởng, bởi vì hắn hoài nghi liệu hắn có thể vung cái ba lô này lên được hay không.

Hơn nữa, Laren chú ý được, động tác cầm súng của Hughes phu nhân, rất ổn định.

"Biết ta và Mary quen nhau từ khi nào không?" Hughes phu nhân hỏi.

Dựa theo logic của người bình thường, một người mở phòng hỏa táng, một người làm trong nhà tang lễ, nhất định là vì hợp tác kinh doanh mà quen biết.

Nhưng thím Mary làm thợ trang điểm kỳ thật cũng không bao lâu, mà phòng hỏa táng Hughes vốn là do Hughes quản lý, sau khi chồng của Hughes phu nhân đi rồi, mới do cô tiếp quản.

"Lần đầu tiên cùng Mary gặp mặt, là vào một buổi chiều, ta vừa mới cầm được chức quán quân bắn súng, trước khi lên sân khấu lĩnh thưởng, Mary đã đến trang điểm cho ta."

"Phu nhân, ngài có thể yên tâm, ta rất nhát gan, ta sẽ hoàn toàn tuân theo phân phó của phu nhân mà làm việc."

"Được rồi, hiện tại, mở cửa ra."

"Ta không có chìa khóa."

Karen đưa tay lên tay nắm cửa,

"Cạch cạch",

Cánh cửa đã được mở ra.

Cánh cửa này, cư nhiên không khóa!

Karen không biết là, mấy ngày trước, một thanh niên tên là "Jeff" cũng đã đứng ở đây và làm ra một động tác tương tự đối với cánh cửa này.

"Đồ đạc quý giá trong nhà đều đã chuyển đi, cửa vì sao phải khóa?" Hughes phu nhân cười nói, "Cho dù khóa cửa, trong túi ta cũng có công cụ có thể cạy mở.

Hiện tại, vào trong đi. ”

Karen xách túi và đi vào nhà.

"Tiếp tục đi về phía trước."

"Vâng."

“Ba!"

Hughes phu nhân bật đèn lên.

"Phu nhân, bật đèn sẽ dễ khiến hàng xóm chú ý." Karen nhắc nhở với sự thiện chí.

"Đây là một xã hội mà tình người nhạt nhẽo, ta không cho rằng một ngôi nhà vừa mới chuyển nhà, sẽ có hàng xóm chú ý tới việc lúc này nó có nên bật đèn hay không, càng sẽ không có người nhàn rỗi đến nhàm chán còn cố ý báo cảnh sát vì chuyện này.

Đương nhiên, cho dù báo cảnh sát, chờ những cảnh sát kia chạy tới, chuyện nên phát sinh, cũng đã sớm xảy ra.”

"Ta rất đồng ý với suy nghĩ của phu nhân về những tên cảnh sát kia, tốc độ xuất cảnh của bọn họ thậm chí còn kém xe tang nhà chúng ta."

"Lên lầu."

"Vâng, phu nhân."

"Phòng ngủ chính."

"Vâng, phu nhân."

"Hiện tại, đặt túi xuống, sau đó, ngươi nằm trên giường."

Karen đi đến bên giường và ngồi xuống.

Hughes phu nhân một tay cầm súng, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, đem túi xách mở ra, tựa hồ là đang kéo công cụ bên trong ra.

"Phu nhân, nếu không phải thím Mary thật sự muốn lôi kéo ta cùng đi ăn thịt nướng, đêm nay ngươi. . ."

"Đúng vậy, đối tượng sáng tạo tối nay của ta vốn là Mary, cô ấy là bạn thân của ta, ta rất hiểu cô ấy, mà sau khi cô ấy dung nhập vào tác phẩm của ta, ta có thể có được cảm giác nhập vai rất lớn.

Giống như việc ta biết được vùng mẫn cảm của Cole cùng với lão Darcy đã đi theo ta làm việc lâu như vậy.

Những gì người nên hiểu, điều quan trọng nhất trong nghệ thuật chính là sự cộng hưởng.”

"Đúng vậy, phu nhân, ta rất tán thành ngài."